Sau khi Tống Vi Lương khôi phục trí nhớ, tuy rằng khẩu vị vẫn không được tốt lắm, nhưng tinh thần đã phấn chấn hơn rất nhiều. Phía sau hồ nước Thúy Trúc am, vốn đã có một tòa lương, nay lại mọc lên thêm một tòa trúc viện tinh xảo cách đó không xa.
Tống Vi Lương không đi lương đình thì cũng ở trong trúc viện trồng hoa, xới đất làm cỏ, hoặc đọc sách. Dù nàng có làm gì, Phượng Liệt Dương cũng đầy trách nhiệm ngồi bên cạnh nàng.
Mà Hồng Mai luôn tất bật trong bếp, mong làm ra nhiều món ăn hợp với khẩu vị của chủ nhân,giúp phu nhân ăn nhiều hơn, mong đứa bé vừa ra đời không đến mức thiếu dinh dưỡng.
Cuộc sống của bọn họ như ẩn sĩ, tất nhiên, điều kiện tiên quyết là mỗi ngày tiểu hoàng đế không phái người đưa thức ăn tới.
Nghe Hồng Mai kể, bây giờ trong dân gian tin đồn đã trở thành trải qua bao đau khổ, Tam tiểu thư Tống gia mất hết can đảm, xuất gia tu hành, không biết vì sao lại đụng tới Túc Vương khiến hắn giam cầm nàng, lại bức tiểu hoàng đế mỗi ngày phái người đưa ngự thiện cho hắn dùng.
Sau khi nghe, vẻ mặt Phượng Liệt Dương không thay đổi, vẫn khom lưng giúp thê tử cắt tỉa cành hoa. Tống Vi Lương nhếch miệng cười, cũng không nói gì
Hồng Mai thấy hai đương sự đều thờ ơ với chuyện này, khẽ cắn môi, tiếp tục yêu sách, "Tất cả mọi người đều nói vì Tô công tử cuối cùng cũng thoát khỏi Túc Vương, mà Túc Vương không cam lòng liền nhốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-vuong-thien-tue/3040652/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.