Vào tiết tháng chín...
Sa mạc nóng như đốt.
Trừ ra những nơi làng mạc xa xôi, có ai dám đặt chân vào khung trời bao la cát bụi, nắng gió này?
Sa mạc là nơi giết người không có máu. Nắng, gió, cát bụi không sợ, chỉ sợ là không có nước uống, mồ hôi lại toát ra.
Phải nói khát nước trên sa mạc là điều đáng sợ. Thể xác con người có lẽ khô khan đi khi qua vùng sa mạc này.
Kỳ Mộc sơn Tổng đàn Thiên Linh giáo nằm về phía Bắc. Nơi đó cao cao, xa xa ánh mặt trời chiếu xuống mông lung, đi càng gần càng thấy mênh mông vô tận.
Cũng kỳ lạ, đây là một vùng có nước, làng mạc xung quanh dân cư đông đúc.
Người Trung Nguyên mới đến đây cảm giác như cảnh vật mùa xuân.
Một nơi phồn hoa trong sa mạc. Ôi! Cũng là một cảnh thiên nhiên hiếm thấy.
Nguồn nước nơi Kỳ Mộc sơn rất đầy đủ, lan tỏa ngoài vùng tạo thành khu du mục.
Trung tâm Kỳ Mộc sơn xây dựng bằng đá chẻ, dân du mục lấy ngựa làm phương tiện di chuyển, y phục toàn là vải thô bó chặt vào người. Đàn bà thì dùng khăn che mặt, có lẽ sợ nắng gió làm nám da.
Tiểu Tà và A Tam, A Tứ đến đây sau bảy ngày gian nan trong cuộc hành trình. Tuy vất vả song nhờ Tiểu Tà có tài ăn nói đùa giỡn, nên dọc đường không ai mệt mỏi. Nhưng vẫn khó khăn vì không tìm ra nơi nào có chùa hoang, miếu vắng để trú ngụ.
Hỏi thăm ra, ngay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-tieu-ta-than/3020747/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.