Địa lao vắng lạnh...
Tiểu Tà đã tỉnh cơn mê, mắt nhìn lơ đãng, cảm giác như nơi đây đã quen thuộc.
Xa xa từ trên trần nhà, qua một lỗ hổng, những tia sáng yếu ớt chiếu vào rất âm u, Tiểu Tà gượng cười nói :
- Mẹ kiếp, trời sanh ra ta chỉ để ngồi nhà tù hay sao?
Đôi tay của Tiểu Tà bị trói giật ra sau, chỉ còn có đôi chân là được thong dong đi lại.
Hắn từ từ đứng dậy, bước đến nhìn qua cửa sổ, mặt như trông ngóng ai vậy.
Với những song cửa sắt to tướng này, muốn trốn thoát e rằng không phải dễ.
Đôi mắt Tiểu Tà liếc qua một vòng, thoáng nghe một âm thanh kỳ quái phát ra, cách xa chừng ba trượng.
Muốn kích vào nơi ấy cũng không được, nhưng phải tốn nhiều thời gian và công sức để phục hồi, hắn ngồi xuống suy nghĩ.
Nam Hải thần dược! Thuốc này đã mất tích lâu rồi, lần trước thì do bọn hắc y sứ giả sử dụng, lần này thì tại sao có trong tay Dương Phong? Thuốc này quý hiếm như vậy, muốn chế tạo không phải dễ. Vậy là một vấn đề lớn rồi. Không lẽ Dương Phong và Giang Chấn Vũ có liên quan? Không lẽ Hắc y sát thủ đã khôi phục và hoạt động? Cũng có thể bọn La Sát hòa thượng đã vào thay thế vị trí của bọn chúng?
Nghĩ đến đây Tiểu Tà giật mình nói :
- Không được, ta phải tìm Dương Phong để hỏi rõ mới được!
Ý chí đã quyết, Tiểu Tà lập tức đứng dậy chạy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-tieu-ta-than/3020721/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.