Một quả dứa đầy cơm, hai cái thìa, hai người không nói một lời, nhất thời lúng túng. Tạ Chinh đem tôm nõn và quả dứa tới bên Trình Cố, Trình Cố ăn vài miếng mới nói: "Cậu cũng ăn đi."
"Ừm." Tạ Chinh gật gật đầu, thấy Trình Cố đem tôm nõn đẩy trở lại.
Trước đây Trình Cố sẽ không khách khí như vậy, thường xuyên cướp thịt trong bát hắn, xong rồi lại cười toe toét. Nhưng bây giờ nghĩ lại, Trình Cố cũng không phải "bắt nạt" hắn, lúc đến đội hậu cần về có thứ gì ngon cũng chia cho hắn, giấu lão Trương được đồ ăn cũng sẽ cho hắn một ít.
Tạ Chinh lòng đầy tâm sự thở dài, rốt cuộc năm năm trôi qua, đã xảy ra nhiều chuyện như vậy, tính tình Trình Cố trầm xuống cũng không có gì lạ cả.
Nhưng đúng lúc này, Trình Cố ngoài dự đoán của hắn mà cười nói: "Dáng vẻ chúng ta bây giờ như vậy, trông không giống như hồi trước tập gỡ bom à?"
Tạ Chinh sững sờ, cái thìa trong tay đã bị lấy đi, Trình Cố hai tay cầm hai cái thìa tấn công hai bên, ra dáng tìm kiếm gì đó trong quả dứa, động tác đó giống khi huấn luyện gỡ bom đến mấy phần.
Khi đó phải tuyệt đối nghiêm túc, không cho phép một tí qua loa, bây giờ thì tùy ý hơn nhiều. Tạ Chinh thậm chí có thể nhìn thấy bên môi Trình Cố mím lại một nụ cười.
Tim hắn như bị một dòng điện dịu dàng lướt qua. Chẳng hề kịch liệt, chỉ mang đến một hồi tê dại.
Mấy giây sau, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-phu-cung-thuong/2126671/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.