“Thương thế của ta đã không còn trở ngại, không cần phải uống nữa.” Dược đắng thế này làm sao uống hết?
“Đại phu nói nhất định phải uống.”
Nằm mơ cũng nghĩ không ra, nhắc tới uống thuốc, Kim Khởi Phạm uy trấn bát phương lại như ngồi trên đống lửa, đuổi hết hạ nhân cút xuống phía dưới, ở trước mặt y càng giống như một hài đồng ỷ lại, ra sức làm khó dễ y, nghĩ mọi biện pháp không uống là không uống, hại y phải sử dụng mọi cách buộc hắn uống dược.
“Không uống.”
Chén dược hạ xuống để trên đùi, Đông Hải thở dài nói: “Muốn như thế nào thì ngươi mới nguyện ý uống?”
Thực sự đã tóm được y, nếu quay lại lúc đối chọi gay gắt ngày ấy, chắc chắn hắn sẽ không nói hai lời mà ngửa đầu uống hết, sẽ không quấn lấy không dứt như vậy.
“Dùng biện pháp ta uy ngươi uy ta uống.” Kim Khởi Phạm cố ý làm khó y, đưa ra điều kiện y không có khả năng làm.
“Ngươi biết rõ ta làm không được.”
Khe khẽ thở dài, Đông Hải đứng dậy ngầm từng bước đi về phía trác tử.
“Sinh khí?” Kim Khởi Phạm hỏi.
Y lắc đầu, “Chỉ là lo lắng ngươi, một ngày ngươi thương thế chưa lành, ta liền một ngày không thể an tâm, lo lắng thương thế của ngươi sinh biến.” Vết thương ở vai không phải là việc nhỏ, y không khỏi lo lắng không thôi.”Không uống thì thôi quên đi.”
“Đưa dược cho ta, ta uống.” Kim Khởi Phạm không chịu nổi khuôn mặt lo lắng u sầu của y, mà thôi, khi dễ y hắn cũng không sống tốt được.
Đông Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-menh/63349/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.