Sở Chung Kỳ vừa vặn tỉnh lại. Hắn hít một hơi thật sâu, ho khan vài tiếng tỉnh lại, Sở Phục đứng gốc cây bên cạnh, quay đầu liếc mắt nhìn hắn, không nói gì.
Sở Chung Kỳ ngủ một giấc, có chút không tỉnh táo, hỏi: "Tình hình gì rồi?"
Lúc này, bên chân Ninh Hòa Trần rơi xuống một cái đầu, đập xuống đất, y bình tĩnh mà xoay đầu lại, hai bên má xuất hiện vết kiếm nho nhỏ, đang chảy máu.
Ninh Hòa Trần đi tới, Vương Tô Mẫn đã đoạn khí rồi, đen gầy, lôi thôi, máu me đầy mặt. Hắn trước khi chết, đói bụng bảy ngày bảy đêm, chịu bảy ngày phơi nắng, cực khổ nhận hết, dày vò nhận hết, cùng bằng hữu ngắn ngủi nói mấy câu, sau đó vội vã chết đi.
Ninh Hòa Trần vô tình liếc mắt nhìn Kim Phụ Linh.
Kim Phụ Linh lại không cảm giác được, hắn bắt đầu hậu tri hậu giác cảm thấy chân thực, hai bước quỳ gối trước người Vương Tô Mẫn, thăm dò hơi thở của hắn, da dẻ vẫn ấm áp, mà đã không còn hơi thở ấm nóng nữa. Điều này đại biểu một người đã chết rồi.
Ninh Hòa Trần đứng đằng sau hắn, sắc mặt trắng bệch như tuyết, y nhìn chằm chặp Kim Phụ Linh, nói: "Ngươi, cách hắn xa một chút."
Hoắc Hoàng Hà vừa liếc nhìn sắc mặt đã biết y không ổn.
Ninh Hòa Trần nhìn hắn, nói từng chữ từng câu: "Ngươi biết rõ, hắn sắp chết, hắn bảy ngày, bảy ngày chưa từng được ăn. Ngươi cũng biết, ta kiệt lực, ta sẽ bại bởi Lưu Viễn Phương, ngươi để Lưu Viễn Phương giết ta," Ninh Hòa Trần không kìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153967/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.