Ninh Hòa Trần lập tức đá kiếm dưới chân lên, quát lớn một tiếng: "Ngươi dám!"
Hoắc Hoàng Hà bỗng nhiên xoay người, kéo chân Lưu Viễn Phương, muốn quăng nàng ta sang một bên, Lưu Viễn Phương lại giống như có nặng ngàn cân, hắn chỉ cảm thấy tựa như có ngàn cân đang đè lên ngực mình, hắn ra sức bẻ ra, thế nhưng lại nghe thấy âm thanh cổ tay của chính mình vỡ vụn.
Kiếm của Lưu Viễn Phương đã đi đến ngực hắn, Ninh Hòa Trần dưới tình thế cấp bách, thế mà trực tiếp quang kiếm ra, chống đỡ qua một đoạn thời gian, vào thời khắc nguy cơ này, một chuyện chẳng ai nghĩ tới đã xảy ra.
Sở Chung Kỳ đột nhiên rung rung bụi bặm trên người, quát một tiếng: "Trận đến!"
Thanh âm kia giống như chuông lớn vang lên.
Trời đất bốn phương tám hướng ép ra một trận thái cực bát quái, Sở Chung Kỳ đứng ở trong trận, hét lớn một tiếng: "Cấn!"
Thế núi bỗng nhiên chập trùng trôi nổi, gò đất muôn trượng nhô lên từ mặt đất, hất tung Hoắc Hoàng Hà cùng Lưu Viễn Phương đang ở phía trên, ngay cả Ninh Hòa Trần cũng đụng vào, té xuống, Sở Chung Kỳ đứng ở trên đỉnh núi, dùng cái cổ nhỏ gầy phát ra tiếng hét thô bạo: "Ly!"
Bụi bặm trên người dấy lên đại hỏa, hắn lắc người, khắp núi nổi lên ánh lửa.
Tất cả mọi người: "..."
Trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều có chung một ý nghĩ: Cái tên Sở Chung Kỳ gầy như con khỉ này rốt cuộc là nhân vật phương nào?
Ninh Hòa Trần bỗng nhiên nghĩ đến, buổi tối ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153965/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.