Hai nhà còn rất chú ý, đánh nhau trên sân huấn luyện dã ngoại, mà vẫn còn biết tốt xấu không phá hỏng gì cả. Vẫn đang đánh, thế nhưng đã thiếu đi không ít người, có lẽ là đánh mệt rồi chạy về nghỉ ngơi. Còn lại một vài người tinh lực dồi dào vẫn ngồi ở đó.
Lệ Hán Tâm đánh nhau nửa ngày, bị đệ tử của Văn Nhân gia đánh hai lần cũng lười quản, ngồi xếp bằng ở trên đất bắt đầu xem trò vui.
Hỏa Tầm Sưởng Minh đi tới, nhìn thấy muội muội của hắn đang bị đánh, bị đệ tử của Văn Nhân gia đè xuống phía dưới, cưỡi lên trên, đập từng nhát từng nhát một, quá độc ác, Hỏa Tầm Sưởng Minh cũng dịch chuyển tầm mắt đi không dám nhìn.
Mà Lệ Hán Tâm lại ngắm nhìn vô cùng chăm chú.
Hỏa Tầm Sưởng Minh nói: "Đây không phải là muội muội của ngươi sao?"
"Đúng" Lệ Hán Tâm vẫn còn nhìn xuống dưới sân, "Cho nên ta không rời đi."
Hỏa Tầm Sưởng Minh: "... Được rồi, tình cảm của hai người các ngươi không tốt lắm đi?"
Lệ Hán Tâm: "Cái này cũng bị ngươi nhìn ra rồi. Ngươi muốn can ngăn à."
"Đúng," Hỏa Tầm Sưởng Minh co giãn gân cốt, mặt không thay đổi nói, "Ta thích quản việc không đâu đấy, thật sự là quá thích quản việc không đâu rồi, một ngày không quản cả người ta đều khó chịu."
Lệ Hán Tâm cười ha ha, cũng đứng dậy, nói: "Vậy cùng nhau thôi."
Người giang hồ ngày càng nhiều hơn, tụ tập lại với nhau cũng bắt đầu yêu thích đánh nhau, Lý Đông Thanh đã từng nhấn mạnh không thể đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153963/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.