Lý Đông Thanh nhìn đi nhìn lại, Ninh Hòa Trần đắp chăn bông màu trắng ngà, mái tóc ngổn ngang xõa ra, chảy xuôi tới mặt đất, y chỉ lộ một phần mặt nho nhỏ ra ngoài, còn lại đều giấu vào bên trong chăn cùng mái tóc, ánh nắng vàng vàng ở bên ngoài chiếu vào, chiếu đến chăn bông trắng ngà cũng nổi sáng, phản chiếu vào đôi mắt của Lý Đông Thanh, trong không khí có một mùi vị của sự khô xốp, khơi dậy bụi trần.
Trong lòng Lý Đông Thanh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng vô luận nói cái gì, hiện tại đều không thích hợp, ngày sau hồi tưởng lại không chừng phải hối hận, hắn đang bước vào giai đoạn không biết nên định hướng nhân sinh như thế nào, lúc này ngồi ở mạn giường, giống như bị ném vào trong hố đen, không thể đi đâu.
Lý Đông Thanh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, vẫn không thể nghĩ rõ ràng, hắn lại quay đầu liếc mắt nhìn Ninh Hòa Trần.
Tư thế ngủ của Ninh Hòa Trần chưa từng thay đổi, Lý Đông Thanh rõ ràng hết sức quen thuộc y, mà lúc này lại cảm thấy vô cùng xa lạ, người và người đến cùng vẫn không thể tâm kề tâm, Ninh Hòa Trần hiện tại làm cho hắn cảm thấy giống như đã biến thành một người không thể đến gần, Lý Đông Thanh không ngại ngước đầu nhìn y, nhưng hắn không có cách nào chịu đựng Ninh Hòa Trần căn bản không nhìn lại hắn.
Trong lòng Lý Đông Thanh nghĩ: "Được rồi, y mệt mỏi, để y ngủ thôi."
Nói xong, chính mình gật gật đầu, sau đó đứng lên, bước chân nặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153930/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.