Trên đường trở về, Vương Tô Mẫn ngồi trên lưng ngựa, hát: "Chiến thành Nam, tử quách Bắc, tử dã bất táng ô khả thực --Vị ngã vị ô: Thả vị khách hào!
Dã tử lượng bất táng, hủ nhục an năng khứ tử đào?"*
*Đây là bài Chiến Thành Nam thiên Nhạc Phủ cổ từ, một trong "Nạo ca thập bát khúc" thời nhà Hán, là một bài hát dân gian. Bài ca dao này được viết cho những người lính đã hy sinh trên chiến trường, bài thơ miêu tả sự tàn khốc của chiến tranh, nói lên một thực tế xã hội rằng con người chỉ là nạn nhân của chiến tranh, đồng thời thể hiện ý chí phản đối và nguyền rủa chiến tranh của nhân dân. (Theo baike.baidu.com)
*Dịch nghĩa:
Chiến nam thành, chết bắc quách,
Chết hoang không táng, mồi cho quạ.
Nói quạ giùm ta:
"Vì khách khóc gào!
Chết hoang tất không táng,
Thịt rữa cho ngươi, tránh được sao!"
(Theo thivien.net)
Giọng hát kia giống như cất vang trên thảo nguyên mênh mông, trống trải trầm thấp, vang vọng trong núi.
Vương Tô Mẫn hát: "Thủy thâm khích khích, bồ vi minh minh—Kiêu kỵ chiến đấu tử, nô mã bồi hồi minh.
Lương trúc thất, hà dĩ nam? Hà dĩ bắc? Hoà thử bất hoạch quân hà thực? Nguyện vi trung thần an khả đắc?
Tư tử lương thần, lương thần thành khả tư: Triêu hành xuất công, mộ bất dạ quy!"* ①
*Nước trong chảy xiết, lau cỏ âm u. Tuấn mã anh dũng chết, ngựa yếu bồi hồi kêu.
Nhà trên cầu cất, vì sao nam? Vì sao bắc? Vua ăn gì nếu lúa không gặt? Muốn thành trung thần làm sao được?
Thương kẻ lương thần, lương thần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153914/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.