Lý Đông Thanh nằm trên lồng ngực y, nói: "Có thật không?"
Ninh Hòa Trần giống như dỗ trẻ con mà vuốt ve bờ vai hắn, cũng không trả lời, động tác lại như đang vỗ về Lý Đông Thanh, hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ trở về."
Lý Đông Thanh mười sáu tuổi, nhưng đã cao bằng Ninh Hòa Trần rồi, nằm trong ngực của y vẫn giống như buổi tối khi còn mười lăm tuổi năm đó. Ninh Hòa Trần hỏi: "Thích chỗ này sao?"
"Thích." Lý Đông Thanh đáp.
Ninh Hòa Trần nở nụ cười.
"Ngươi cười cái gì?"
Ninh Hòa Trần buồn ngủ, một hồi lâu sau nói: "Thích là tốt rồi."
Lý Đông Thanh thích cuộc sống yên ổn, cho dù đang lưu lạc thì trong lòng cũng thầm mơ ước có một ngày chính mình cũng sẽ có nhà. Dựa vào mơ ước như vậy, cảm giác mình còn có sức mạnh. Hiện tại hắn có bằng hữu, cũng có sư phụ, trưởng bối ở bên người, hắn không cần lo lắng ngày mai có phải rời khỏi nơi này chạy về nơi khác hay không. Mỗi ngày lúc tỉnh lại đều biết mình đang là người ở đâu. Lý Đông Thanh là một người dễ bị dao động, cho dù vừa bắt đầu rất không thích Nguyệt Chi, nhưng chung sống một năm cũng cảm thấy kỳ thực không tệ, đây là một nơi không tồi.
Lý Đông Thanh nói: "Ngươi cảm thấy ta nên thích nơi này sao?"
"Ta cảm thấy," Ninh Hòa Trần chậm chạp nói, "Ta cảm thấy sao cũng không có ý nghĩa gì."
Lý Đông Thanh ngẩng đầu nhìn y, Ninh Hòa Trần nhắm mắt lại, câu được câu không mà nhẹ nhàng vỗ về hắn, nói: "Đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153901/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.