Khi Lý Đông Thanh tỉnh lại, trên người đắp hai cái chăn, hắn miệng đắng lưỡi khô mà dậy, cổ họng nóng như thiêu, thời điểm ngồi dậy đầu còn mơ màng, bên ngoài nghe thấy tiếng phi ngựa cùng tiếng gào thét, hắn mò tới bát, bên trong còn nửa bát nước, hắn uống một hớp, có chút tạp vị, khát cũng chưa giảm ba phần. Hắn từ trong lều nhìn thấy bên ngoài mơ hồ lộ ra ánh lửa, cảm giác hẳn là tối rồi, có lẽ một lát nữa sẽ có người đến đưa đồ ăn, hắn nhắm mắt lại, lại ngủ thiếp đi.
Một giấc ngủ này không hề yên ổn, hắn vẫn luôn nằm mơ, mơ thấy Lâm Tuyết Nương lấy tay nâng gò má của hắn, nói: "Khổ cho con ta."
Lý Đông Thanh lo lắng ngồi dậy, bò lên trên đầu gối của nàng, nói: "Nương, ta muốn về thôn Khất Lão."
"Bên ngoài không tốt sao?" Lâm Tuyết Nương hỏi.
"Ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ chó của chính mình," Lý Đông Thanh nói, "Người bên ngoài xem thường ta, ta cũng không muốn ở lại nơi này nữa."
Lâm Tuyết Nương mờ mịt nói: "Thế nhưng thôn Khất Lão đâu phải là nhà của ngươi."
Lý Đông Thanh khóc lên: "Vậy ta còn có thể đi nơi nào? Ta không có nhà?"
Lâm Tuyết Nương nói: "Ngươi là người của hoàng gia, ngươi đã gặp vị hoàng đế nào chứ, coi Vị Ương cung là nhà? Chuyết Nhi, người của hoàng gia, chính là không có nhà, ông trời đã cho ngươi thiên hạ."
Lý Đông Thanh: "Thiên hạ cũng không phải của ta."
Lâm Tuyết Nương nắm chặt tay hắn, nói: "Hài tử, ngươi không giống với người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153884/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.