Lý Đông Thanh mười lăm năm chưa từng rời xa quê hương, địa phương đi xa nhất cũng chỉ là thị trấn, mà lần này vừa đi lại là hơn một ngàn dặm.
Dọc theo con đường này, hắn mới biết, kỳ thực Ninh Hòa Trần người rất kiệm lời, rất nhiều lúc đều là hắn hỏi, Ninh Hòa Trần đáp.
"Phía trước có người." Lý Đông Thanh nói.
Hai người đã đi hai ngày rồi, đến đây mới nhìn thấy thôn xóm, Lý Đông Thanh đang cúi đầu dẫn ngựa, Ninh Hòa Trần ngồi ở trên ngựa, đất tuyết khó đi, ngựa cũng chạy không nổi. Chỉ có thể từ từ chạy như vậy, Ninh Hòa Trần tựa hồ cũng không sốt ruột.
Ninh Hòa Trần híp mắt nhìn ngó: "Lương khô đều đủ, không cần thiết qua đó mạo hiểm."
"Không mua con ngựa sao?" Lý Đông Thanh kỳ thực có chút đau lòng Thiên Cơ.
Hóa ra động vật thật sự hiểu nhân tính. Thiên Cơ trước kia ngoại trừ Lý Đông Thanh ra thì ai cũng không nghe, không nghĩ tới Ninh Hòa Trần căn bản không cần tốn sức đã gọi được nó rồi, chỉ là mấy ngày nay đều là nó đến chở người, người đều còn cảm thấy mệt nhọc huống chi là nó, cho nên rất nhiều lúc Lý Đông Thanh đều tự mình xuống đi bộ.
Ninh Hòa Trần lại nói: "Mang theo ngươi, cho dù mua thêm mấy con ngựa thì vẫn chậm như cũ thôi."
"Vậy ít nhất cũng đổi một con đi."
"Vậy sẽ giết Thiên Cơ." Ninh Hòa Trần lạnh nhạt nói, "Đổi một con ngựa mới, chỗ nào có nhiều cỏ khô như vậy nuôi ngữa?"
Lý Đông Thanh đành im lặng không tiếp tục nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-lat-giang-ho/1153880/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.