Rừng núi chập chùng, tuyết rơi trắng xóa. Tìm bóng người nơi đây quả là không dễ dàng.
Mạnh Hoa và Kim Bích Y đang đi trên đường núi bỗng có một trận gió lạnh lẽo từ trên đỉnh núi quét ngang thung lũng. Kim Bích Y hít mạnh một hơi gió lạnh bất giác kêu “ối chà” một tiếng.
Mạnh Hoa kinh ngạc hỏi :
- Y muội làm sao thế?
Kim Bích Y đáp :
- Ca ca chú ý xem, trong hơi gió như có mùi hương, nhưng lại không giống hương của hoa.
- Đúng đó, mùi hương thật cổ quái. Đại khái có lẽ từ trên đỉnh núi đưa lại, tuy nhạt khó ngửi thấy nhưng vẫn là mùi kỳ dị lắm...
Chưa dứt lời, mùi hương đã theo gió bay đi mất.
Kim Bích Y thầm thì :
- Tuyết Sơn tuy cũng có loài hoa chịu được rét, nhưng các loài hoa mọc trên Tuyết Sơn đều không có hương thơm.
Mạnh Hoa cau mày :
- Hương thơm này có điểm giống mùi Mê hồn hương của yêu phụ Hàn Tử Yên mà ta hít phải trong quân doanh Mãn Thanh. Không lẽ yêu phụ lại trốn đến vùng xa xôi này ư?
Kim Bích Y gật đầu :
- Biết đâu đấy. Tóm lại, mùi này rất giống mùi mê hương của yêu phụ. Đại ca, như vậy cũng tốt, chúng ta đỡ phải phí công tìm yêu phụ. Ta cứ theo mùi hương đi ngược lại thế nào cũng gặp.
Mạnh Hoa gật đầu :
- Dù sao chúng ta cũng nên phòng ngừa trước là hơn.
Chàng rút trong túi ra một viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuc-huyet-hai-tham-thu/2616643/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.