Mặt Cung Tuấn tràn ngập nét cười: "Vậy em nhanh thử xem, thử rồi là biết, tôi đối với em tốt đến nhường nào."
Trương Triết Hạn tinh nghịch nhếch khoé mắt, nghĩ thầm trong bụng, Chẳng phải đã thử rồi nên mới thích, mới yêu anh đấy thôi! Hứ.
Dù sao anh cũng không cần hứa hẹn chuyện cả đời ngay bây giờ! Trương Triết Hạn đảo mắt tới lui, bất chợt khựng lại, nhìn cảnh vật xa lạ bên ngoài cửa sổ: "Đây... là đâu vậy?"
"Dưới lầu nhà tôi."
?? "Anh, anh mang em tới nhà anh làm gì!" Trương Triết Hạn nuốt nước bọt cái ực.
"Tôi đâu có biết nhà em ở đâu." Cung Tuấn nhướng mắt nhìn anh, ra vẻ đáng thương quen thuộc.
Cái này là lý do đó hả? Tui tin anh cái kít ý! Trương Triết Hạn cố ý nghiêm mặt chất vấn Cung Tuấn: "Đã nói mời em ăn tối cơ mà?"
Cung Tuấn nhếch môi, cởi dây an toàn bước xuống xe. Sau đó lại vòng sang bên ghế phó lái, mở cửa xe, cúi người giúp Trương Triết Hạn cởi dây an toàn, hàng mi dày khẽ nâng, ngắm nhìn người yêu đang gần trong gang tấc, nhịn không được mà đặt một nụ hôn lên gò má ấy, rồi đứng dậy lấy tay chắn trên trần xe, tay còn lại lịch thiệp đưa ra bên ngoài: "Cung nghênh công chúa đại giá quang lâm, tôi cam đoan, em chưa từng ăn ở nơi nào ngon hơn tôi nấu đâu."
Ai là công chúa! Trương Triết Hạn vứt cho hắn một ánh mắt buồn nôn, cười cười bước xuống xe.
Cung Tuấn xách hai túi nguyên liệu tươi ngon
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-triet-xin-nguoi-gieo-tuong-tu-ba-dong-phu-trach/2338654/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.