"Ấy ấy ấy! Được rồi được rồi!" Trương Triết Hạn khẽ run lên cầm cập, áp bàn tay lên trán Cung Tuấn để đẩy đầu hắn ra, động tác vô cùng kiên quyết.
Bờ môi đang bận bịu của Cung Tuấn dần thả lỏng, bộ ngực mềm mại trượt ra khỏi miệng, cả thân người không hề nhúc nhích, chỉ khẽ nâng đầu lên nhìn Trương Triết Hạn: "Có cảm giác chưa?"
Vãi cớt! Trương Triết Hạn nuốt nước bọt, nguyên cái bản mặt đẹp trai vô đối gần như dán sát trên ngực anh đang ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt sâu sắc mà nhìn anh, cảnh tượng thiệt là kích thích quá trời. Ngực Trương Triết Hạn tê tê dại dại, khiến cho một dòng nước ấm chạy dọc xuống bụng dưới, khiến cho anh... muốn đi tè!
"Vớ vẩn, tôi!" Trương Triết Hạn lùi lại một bước, kéo dãn khoảng cách với Cung Tuấn, "Ờm ngực tôi là chỗ nhạy cảm mà, anh sờ hồi nào, anh nắn thì có!" Mịe, mới vừa nãy anh còn nghi hoặc Cung Tuấn, chỉ sờ ngực thôi thì sao có cảm giác được! Đúng vậy, không phải sờ! Hắn vừa xoa vừa nắn cơ mà! Lại còn...... "Ai cho phép anh dùng miệng, í ẹ, không thấy ớn lạnh hả! Làm tôi nổi hết cả da gà rồi này."
Trương Triết Hạn bĩu môi, giấu đầu hở đuôi mà xăn tay áo lên cho Cung Tuấn xem.
Là ớn lạnh, chứ không phải ghê tởm. Cung Tuấn chuẩn xác nắm bắt được cách dùng từ của Trương Triết Hạn. Hắn cười cười, giơ hai tay lên xin lỗi: "Cũng đâu phải dạo đầu, cần gì phải dịu dàng nâng niu, đương nhiên là trực tiếp cho cậu nhận khổ rồi."
Dạo cái giề đầu? Trương Triết Hạn không khỏi mà nghĩ bậy, là ý anh đang nghĩ tới đúng không!
"Nếu cậu mà còn không phản ứng, tôi sẽ...... sẽ cắn ti cậu." Cung Tuấn nghiêng mặt, trùng hợp bất ngờ, một hạt đậu hồng đào đột nhiên đứng thẳng, cự ly 1cm an toàn trở về không, thẳng tắp chọc vào mặt hắn.
Trương Triết Hạn lại lần nữa bị hình ảnh trước mắt kích thích! Cái cảnh tượng phim AV khiêu dâm gì đây! Đâu phải, hai người đàn ông thì hẳn là GV mới đúng. Vốn dĩ khi nói chuyện, hơi thở phập phồng của Cung Tuấn phả lên ngực anh đã ngứa ran rồi, giờ còn nghe Cung Tuấn nói muốn cắn...... Ngực anh cmn cũng nhạy cảm quá, sao tự dưng lại cứng lên! Trước đây đâu có như vậy!
Nhục quá đi mất, Trương Triết Hạn nhất thời hoảng hốt, một bên nhũ hoa lọt vào giữa hai ngón tay thon dài, đầu ngón tay mềm mại nhẹ nhàng xoa nắn đầu v* của anh, xúc cảm rắn chắc từ ngón tay của Cung Tuấn truyền trở về, Trương Triết Hạn cảm nhận được hết thẩy.
"Được rồi đại ca, tôi cảm tạ anh luôn!" Bụng dưới của Trương Triết Hạn sưng đau, hai chân không nhịn được khép lại, còn để hắn xoa tiếp thì anh tè ra quần mất, mịe nó, chưa có ăn cơm tối, anh chỉ ừng ực tu nước, uống quá trời quá đất! "Cảm giác mãnh liệt vô cùng, tôi nhớ kỹ rồi! Cám ơn cám ơn!"
Trương Triết Hạn chỉnh cổ áo đang xệ xuống tới bụng về trước ngực, mặc lại tay áo.
"Hứ! Anh đợi lát nữa vào cảnh liếm vai tôi đi kìa!" Trương Triết Hạn trừng mắt liếc hắn một cái.
Cung Tuấn lộ ra vẻ tiếc nuối, chống đầu gối đứng dậy.
Trương Triết Hạn thoáng nhìn vào cổ áo xốc xếch của Cung Tuấn, trong mắt lóe lên sự gian xảo, đưa tay bóp lấy ngực Cung Tuấn.
Ai ngờ đâu Cung Tuấn tránh được rất nhanh, đứng lên lùi lại một bước: "Tôi không cần cậu sờ," Trên mặt treo nụ cười, "Tôi có cảm giác với cậu đấy!"
Tay Trương Triết Hạn bắt hụt, lòng thầm nghĩ bản thân thua keo này rồi, không bóp được vếu Cung Tuấn! Cáu!!
"Đi thôi, cũng muộn rồi, bắt đầu làm việc nào." Cung Tuấn ỷ tay chân dài liền khoác lên vai Trương Triết Hạn, tiện đường kéo anh cùng đi ra ngoài.
Trương Triết Hạn nhịn nhục không phản ứng, nhanh chóng đi đến trước mặt Cung Tuấn, giơ tay muốn tát một phát lên ngực Cung Tuấn.
Cung Tuấn đã sớm phòng bị, vẫn tươi cười tránh được.
Trương Triết Hạn nắm chặt tay ngứa ngáy, lại cáu tiếp, tại vì sao cơ chứ, anh cũng muốn sờ Cung Tuấn mà!
"Đừng đùa nữa, đi thôi."
"Ấy? Đợi đã, thầy Cung cho tôi mượn nhà vệ sinh tý nha." Trương Triết Hạn xoay người, bước vào dùng toilet một cách tự nhiên.
Cung Tuấn nhìn bóng lưng của anh, tầm mắt dời xuống, dừng lại ở chiếc mông căng vểnh do hiệu ứng của váy bồng, khẽ mím khóe môi, đầu ngón tay khi nãy vo nắn đầu nhũ đưa lên xoa xoa chóp mũi, ngửi ngửi, mùi sữa rất nồng.
Đoàn phim đã vào vị trí, đạo diễn vỗ vai Trương Triết Hạn, quan tâm hỏi han: "Tối nay cảm xúc thế nào?"
Lại hai chữ "cảm xúc", Trương Triết Hạn cụp mắt, khẽ gật đầu.
Đạo diễn bắt được biểu cảm rất nhỏ của anh, xác nhận cảm xúc khá tốt, liền vẫy tay gọi Cung Tuấn qua đây.
Ngay trước khi bấm máy, Cung Tuấn đứng sau lưng Trương Triết Hạn, hai tay giữa lấy bả vai của anh, môi kề sát bên tai Trương Triết Hạn, nhỏ giọng nói: "Nhớ lại cảm giác khi lưỡi tôi liếm cậu, bất kể là ở đâu."
Bất kể là ở đâu. Trương Triết Hạn ngồi trên miếng gỗ, trong phim Ôn Khách Hành phải liếm mút bả vai của anh, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh Cung Tuấn vùi đầu vào ngực mình, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy da thịt non mịn trên ngực anh vào trong khoang miệng ấm nóng......
Da đầu Trương Triết Hạn tê rần, mặt mày gắng gượng, cố không phản ứng đáng xấu hổ, nhưng tim lại cứ đập thình thịch, hai tay nắm chặt thành quyền, không biết nên làm sao.
"Cắt! Tốt lắm." Một lần đã qua! Đạo diễn giơ ngón tay cái.
Phù...... Trương Triết Hạn thở phào một hơi, hai vai cũng thả lỏng ra, cảnh quay khó khăn nhất kể từ khi vào đoàn cuối cùng cũng qua rồi.
"Biết ơn tôi chưa." Hơi thở nóng bỏng lại đánh tới, sao Cung Tuấn càng ngày càng thích đè lên vai anh để ghé mặt kề tai nói chuyện vậy.
Trương Triết Hạn hơi khó chịu, đây là muốn hoàn toàn nắm thóp anh rồi còn gì nữa. Trong phim thì anh còn là người bị Ôn Khách Hành đè, nhưng! Trương Triết Hạn thì không phải! Trương Tiết Hạn nhún vai, giả vờ lo lắng, làm Cung Tuấn thừa cơ hội nhích tới đùa giỡn anh tiếp.
Trương Triết Hạn nhanh gọn lẹ bắt lấy thời cơ mà chộp vào vếu của Cung Tuấn, ý, cơ ngực của Cung Tuấn cứng thế phẳng thế, Trương Triết Hạn không chộp được miếng thịt nào, sức lực của ngón tay hoàn toàn rơi trên đầu v* của Cung Tuấn, nhéo mạnh một cái.
Lần này Cung Tuấn không những không né tránh, mà còn đứng yên cho anh bắt nạt. Vẻ mặt đau đớn che lấy ngực, đè thấp giọng nói: "Trương! Triết! Hạn! Cậu có thể nhéo nhẹ tay một chút được không. Ra tay không biết nặng nhẹ gì hết."
?? Trương Triết Hạn chấm hỏi đầy đầu, anh muốn trả thù Cung Tuấn, nhưng nhìn lại sự nhanh nhẹn của Cung Tuấn ở hai lần trước, anh biết rõ mình hẳn không thể nào chộp trúng. Anh, anh đúng là có hơi mạnh tay, Trương Triết Hạn chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây ngô: "Đau, đau hả?"
Cung Tuấn nhéo ngược lại anh, trái ngược với Trương Triết Hạn phải dùng cả tay để túm hắn, hắn trước sau chỉ dùng hai ngón tay, chuẩn xác mà kẹp đầu v* của Trương Triết Hạn, xoa xoa bóp bóp non nửa vòng, khóe miệng mới mỉm cười một cách thâm sâu khó đoán: "Cậu nghĩ sao?"
Lần này mặc dù cách một lớp vải, nhưng cảm giác cũng không ít đi chút nào, Trương Triết Hạn bị nhéo đến căng bức ngực, cả người run lập cập, cảm giác sương sướng, liền phản bác lại: "Không đau! Rất sướng!"
"Thế à." Trong mắt Cung Tuấn khó giấu được vẻ vui mừng, hắn hơi nghiêng đầu, sợi tóc phong lưu trước trán tùy ý lay động theo cơn gió, "Cậu thấy thoải mái là tốt rồi."
Thoải mái? Sao Trương Triết Hạn cảm thấy cuộc đối thoại này hơi kỳ kỳ nhỉ, vừa rồi chẳng phải đang nói chuyện đau hay không à, vì vậy anh nhíu mày, cực kỳ có máu hiếu thắng: "Chẳng lẽ tôi nhéo làm anh khó chịu sao!"
"Sướng sướng sướng!" Cung Tuấn cưng chiều gật đầu, còn nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, "Nhẹ tay chút thì càng tốt."
Tổ quay phim phía xa xa, đạo diễn và nhân viên công tác cùng lộ ra nụ cười của bà cô già, nhỏ giọng thảo luận xem hai anh chàng soái ca đang làm cái gì kia kìa, ngắt dzú á, họ đang ngắt dzú nhau á, trời đất ơi!
Các chị em trèo cây đu CP thì lại càng khiếp sợ, họ đã từng được chứng kiến cảnh tượng như thế bao giờ đâu. Mấy cái thứ họ vừa chụp được có thể đăng lên mạng không vậy. Hệ liệt sinh thời* hả?
*Hệ liệt sinh thời: Hiểu đơn giản là một tác phẩm mà người hâm mộ phải chờ một thời gian thật dài mới có cập nhật chương mới
Cảnh quay chính đầu tiên, dưới cuộc tranh cãi ầm ĩ của hai người, việc quay phim tiến hành vô cùng thuận lợi.
Chu Nhứ rơi xuống nước bị tẩy mất đi lớp ăn mày nguỵ trang, Ôn Khách Hành nhìn y với ánh mắt càng thêm đen tối và nóng bỏng.
Chỉ vì muốn sai Ôn Khách Hành nấu ăn cho mình, mà Trương Triết Hạn lại tỏ dáng vẻ yếu đuối hiếm có, hai mắt nhắm lại, bày ra nét quyến rũ.
"Đẹp quá đẹp quá!" Đạo diễn hô cắt, "Được rồi, nghỉ ngơi chút đi rồi tiếp tục, trạng thái của Tiểu Triết tối nay vừa anh tuấn vừa xinh đẹp."
"Đạo diễn, Triết Hạn có ngày nào mà không đẹp đâu." Lời nói của Cung Tuấn tràn ngập ý trêu đùa, nhất thời khiến người khác không phân biệt đấy là Cung Tuấn hay là Ôn Khách Hành.
"Đã ngây thơ mà lại còn quyến rũ." Đạo diễn Thành liên tục khen ngợi.
Trương Triết Hạn được khen tới mức phơi phới trong lòng, cả người sảng khoái, trước đây đóng phim vẫn luôn giữ phong độ đẹp trai tự tại đi thu hút nữ chính. Đây là lần đầu đi thu hút, úi, là đi quyến rũ một người đàn ông, để hắn "làm trâu làm ngựa" cho mình, thú vị ghê.
Trương Triết Hạn cảm giác như được khai thông hai mạch Nhâm Đốc, đột nhiên mang theo chút phong thái tự nhiên mà tinh nghịch của Chu Nhứ.
Ừ, nên cảm ơn bạn diễn của anh một cách đàng hoàng mới được. Trương Triết Hạn nở nụ cười xấu xa, lại một lần nữa vươn móng vuốt về phía cơ ngực của Cung Tuấn, nhưng lần này đã học được thủ pháp của Cung Tuấn, anh bèn dùng hai đốt ngón tay kẹp lấy đầu v* của Cung Tuấn, nhướng mày chớp mắt: "Thoải mái không."
Giống y hệt một đứa trẻ háo thắng, ấu trĩ đáng yêu.
Khóe môi của Cung Tuấn khẽ nhếch, tiến sát đến bên tai Trương Triết Hạn: "Sờ ngực đã là gì, nếu cậu muốn, tôi cho cậu sờ phía dưới luôn."
"Eww!" Trương Triết Hạn còn khuya mới tin, lần trước Cung Tuấn cũng nói đùa với anh là cương rồi, để cho anh xem, kết quả hắn mặc váy nên có nhìn thấy được cái gì đâu. Từ trước đến nay giữa bọn con trai vốn có mấy cái trò nghịch ngu rồi, hay vọc chim, so bì lớn nhỏ với nhau ấy. Đến sờ ngực thôi mà Cung Tuấn còn trốn, anh không tin hắn để cho anh sờ phía dưới đâu. Nhéo vú nhau đã đủ trẻ con rồi, không ngờ Cung Tuấn còn trẻ con hơn anh nữa.
Trương Triết Hạn chống nạnh một bên, vỗ vỗ vai Cung Tuấn, định nói Làm phiền quá người anh em, chỉ vì để tôi tìm cảm giác nhập vai mà anh phải liên tục dirty talk, thật sự không hề tương xứng với ngoại hình thư sinh sạch sẽ, tính cách tiết chế hướng nội vốn có của anh tý nào.
"Nhưng cậu sờ tôi đến cương rồi, phải chịu trách nhiệm...... giúp tôi giải quyết đấy." Cung Tuấn chân mày nhàn nhạt, những người đứng cách đó không xa nhìn sang, chỉ thấy hai người đang trò chuyện bình thường, nào có biết thanh âm trầm thấp từ tính kia mê hoặc lòng người đến nhường nào.
Trương Triết Hạn nhíu mày, nghi hoặc chỉ thoáng qua trong một giây đã sáng tỏ. Ai cũng biết rằng kỹ năng diễn xuất của Cung Tuấn vô cùng phi thường, đối với bạn diễn trong mỗi bộ phim đều giống như dùng tình cảm thật sự, biểu lộ chân tình, nhìn không ra chút xíu dấu vết diễn xuất nào, chỉ đến khi phim kết thúc, mới khiến cho bạn diễn và fan phim không thể chấp nhận được sự thay đổi thờ ơ tuyệt tình của hắn.
Trương Triết Hạn coi như đã trải nghiệm được rõ ràng, Cung Tuấn làm thế nào dẫn dắt bạn diễn hòa mình vào phim một cách đỉnh cao đến vậy. Đến chính bản thân anh cũng đắm chìm vào vai diễn cơ mà.
Ôn Khách Hành đối với Chu Nhứ, chẳng phải lúc nào cũng nói chuyện phong lưu sao.
Quả nhiên là diễn viên ưu tú. Rất biết cách trợ lực cho bạn diễn, xài xong rồi vứt đó ~ thảo nào bị người ta ghét.
Trương Triết Hạn cười nhạt, đáng tiếc anh không phải con gái, không giúp được gì cho Cung Tuấn, bất đắc dĩ xòe tay ra: "Tôi đàn ông đàn ang, sao mà giúp anh...... giải quyết."
"Ừm...... Tôi có thể dạy cậu." Cung Tuấn dùng bàn tay to của mình phủ lên lòng bàn tay của Trương Triết Hạn rồi nắm vào trong, trầm giọng xuống, "Muốn thử tuốt cho nhau không?"
Hai mắt Trương Triết Hạn trợn tròn, TUỐT! Đã là đàn ông thì chắc chắn biết làm, anh làm gì ngây thơ đến mức không biết tuốt, mấu chốt là tuốt cho nhau?! Trương Triết Hạn nhìn bàn tay xinh đẹp của Cung Tuấn, trong đầu không kiểm soát được một số hình ảnh tế nhị xuất hiện, những ngón tay thon dài trắng nõn quấn lấy anh, móa! Ngẫm lại thì những hình ảnh ấy rất khiến lòng này chộn rộn á.
Không được! Trương Triết Hạn mày thật sa đọa!!! Sao có thể thèm khát bàn tay của đàn ông, thật là bụng đói ăn quàng mà!
Trương Triết Hạn nhanh chóng xua đi những hình ảnh nhạy cảm trong đầu, cố ý trêu ghẹo Cung Tuấn: "Thầy Cung, anh biết nhiều thứ ghê á."
"Thường thôi thường thôi." Cung Tuấn cười tao nhã, dáng vẻ đường hoàng như thể câu giúp nhau tuốt súng vừa rồi không phải do hắn nói ra vậy, "Tôi chỉ tùy người mà phân biệt đối xử thôi."
Tuỳ người? Trương Triết Hạn còn chưa kịp hỏi, bên tai đã truyền đến câu nói chí mạng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]