“Em…giày của emđâu?...Giang Vũ Chính…” Hinh Ý nhìn tủ giày chiếm cả một góc tườngcủa phòng chứa quần áo, toàn bộ đều là giày đáy bằng, giày caogót của cô đâu? Trước kia giày cao gót được đặt trong này tất cả đềulà kiểu dáng kinh điển được thiết kế bởi những nhà thiết kế nổitiếng, trong đó còn có những đôi giày số lượng có hạn trên toàn cầudù có tiền cũng không mua được. Cô trừng mắt nhìn những nhãn hiệugiày đáy bằng mới nhất của quý này, khuôn mặt méo mó.
“Làm sao vậy?” GiangVũ Chính thản nhiên điều khiển xe lăn đi vào liếc nhìn cô đang ngồitrước tủ giày, vẻ mặt bình tĩnh hỏi.
“Giày cao gót của emđâu?”
“Anh nói quản gia dọnhết rồi.” Lại nhìn biểu lộ căm tức của cô, mỉm cười dỗ dành cô,“Nào có phụ nữ có thai nào lại mang giày cao gót chứ?” Cô vẫn khôngnói lời nào, thẳng tắp nhìn vào anh.
Anh cầm một đôi giàytrong tủ giày lên, vừa cúi người thay giày cho cô vừa nói: “Đôi nàykhông phải rất đẹp sao? Đây là đôi giày số lượng có hạn quý này củaGucci…” Anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, mà Hinh Ý lại giãy ra, đứng lêntức giận nói: “Bây giờ cũng chỉ mới vài tuần thôi mà! Làm gì cóphụ nữ mang thai nào vừa mới biết mình mang thai đã mang giày đếbằng?” Cô còn phải mang thai hơn tám tháng nữa, lúc này mà không thừadịp bụng còn nhỏ mà mang, từ nay về sau càng không thể mang đượcnữa.
“Nhưng mà bây giờ bắtđầu làm quen là vừa rồi, đừng nóng giận mà…” Anh kéo tay cô, kiênnhẫn dỗ dành cô. Nghe nói phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880440/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.