Cơn gió miễn cưỡngthổi tới từ đầu phố bên kia, quét qua những lá ngô đồng rụng trênmặt đất lát đá đỏ, những phiến là vàng óng ánh tà tà bay đến từnền trời trong xanh. Từ lầu 60 nhìn xuống bầu trời thu trên công viêntrung tâm, từng mảng lá phong lớn, lốm đốm sắc đỏ, thiêu đốt cả mộtgóc đường, hợp cùng lá ngô đồng vàng óng ả và từng bụi cây xanhbiếc không biết tên, từng sắc thái mãnh liệt đối lập nhau khiến chongười mê muội nhưng lại có cảm giác không chân thật.
Anh ngủ mê suốt ngàyđã hơn phân nửa mùa hè, cảm giác như thơi gian đã ngừng lại nơi đây,dù cho đã hơn hai tháng, loại cảm giác không chân thật này vẫn mãnhliệt như vậy, bởi vì lúc hôn mê phải thông ống thở vào yết hầu nêntừ mở to mắt ra hay là mở miệng nói chuyện anh đều phải tập suốthơn một tháng, chưa từng bao giờ cảm thấy nói chuyện liên tục đốivới anh lại là một điều xa xỉ. Lúc vừa tỉnh lại, anh không tỏ ranhận ra ai, dù cho là lão Lý hay Kelvin tới anh cũng giữ một vẻ mặthờ hững, một bộ phận trí nhớ bị đông lại trong đầu, nhưng vẫn biếtrất rõ cô không có ở bên cạnh mình. Nhưng mà khi anh đằng đẵng buồnchán chìm trong mộng, rõ ràng đã thấy hình bóng cô, mỗi ngày đềubận rộn vì anh, mỗi ngày đều cầu nguyện cho anh…nhưng mà, khi anh mệtmỏi mở đôi mắt ra thì mỗi ngày chỉ còn lại một mình mình, ngoạitrừ lão Lý, y tá, bác sĩ,…không hề có cô.
Anh ngồi tựa vào đầugiường, thật ra tư thế như vậy cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880436/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.