Hai tay cô nắm lấy taycủa anh, đặt lên mặt mình vuốt ve, chỉ lẳng lặng nhìn anh, một câucũng nói không nên lời.
Anh vẫn không đồng ýlàm phẫu thuật, bất kể cô có nói gì anh cũng không chịu, tên GiangVũ Chính này, một khi đã quyết định chuyện gì thì dù có là aicũng không có khả năng thuyết phục được anh.
Cả đêm qua cô đều khôngngủ, nương theo ngọn đèn yếu ớt nhìn anh cau mày ngủ, vô kế khả thi.(không có mưu kế nào thích hợp để thực hiện.)
Cúi đầu, nhắm mắtlại khẽ cắn lên môi của anh, đầu lưỡi của cô như một con cá nhỏ trơntrượt đảo quanh trong miệng anh, cuối cùng chậm rãi rời khỏi, nhìnđôi mắt ngập tràn sương mù của anh, lòng có vô vàn yêu thương.
Anh chỉ cười khẽ,thật lâu sau mới nói một câu: “Chưa đánh răng nha.”
Cô không nhịn đượccười lên, tên quỷ hẹp hòi này vẫn còn nhớ chuyện này.
Lúc anh vừa tỉnh ngủluôn quấn lấy mà hôn cô, dường như mỗi buổi sáng đều làm cho cô đếncông ty trễ hơn một tiếng. Cuối cùng có một lần cô vội đi họp, bấtđắc dĩ phải kí thỏa thuận với anh, từ nay về sau mỗi buổi sáng chưađánh răng thì không được hôn cô, khiến cho mỗi buổi sáng anh chỉ cóthể đáng thương nhìn cô xuống giường.
***
“Anh muốn xuất viện.”Xe lăn ngừng lại bên cửa sổ sát đất, anh chỉ nhìn xuống đường phốđang trong giờ cao điểm, giọng nói nhàn nhạt xuyên qua những cỗ xekhông ngừng di chuyển vang lên, khuôn mặt bình tĩnh không chút rungđộng.
“Được” Hinh Ý ôm lấyanh từ phía sau, đầu tựa vài bờ vai anh, mặt đối diện với cằm củaanh, hít lấy hương thơm nhàn nhạt sau khi rửa mặt của anh, như là mộtloại không khí tươi mát từ rừng sâu làm cho cô say lòng.
Anh không ngờ cô lạithoải mái đồng ý như vậy, sau khi sững sờ lại tỏ ra bình tĩnh, khóemiệng nhếch lên một nụ cười nhẹ mang theo một chút tình cảm phứctạp.
“Nhưng mà trước khixuất viện em muốn anh cùng đi đến một nơi.” Mái tóc bồng bềnh nhưnhung của cô nhẹ nhàng cọ vào cổ anh, như muốn làm cho nơi đáy lòngmềm mại nhất của anh xúc động.
Cô tháo kính của anhxuống, ghé vào tai anh dịu dàng nói: “Nhắm mắt lại trước, sẽ đếnngay thôi.”
Anh để cho cô tùy ýlàm gì thì làm, nhìn đôi mắt đang gần sát mặt anh, tuy lòng trànđầy nghi vấn nhưng vẫn mỉm cười để cho cô đẩy anh đi.
Hinh Ý chỉ khẽ mỉmcười, vừa giúp Vũ Chính ra khỏi phòng bệnh, miệng còn nhắc đi nhắclại: “Nhắm mắt lại, không cho phép nhìn lén nha.”
Đôi mắt bình thản nhưnước của anh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, dù anh có mở mắt, vớithị lực lúc này cũng không thể nhìn thấy rõ lắm.
Cô cũng không nhịnđược nữa, ghé vào đùi anh khóc lớn, dường như muốn thổ lộ ra tấtcả những uất ức của những ngày qua.
***
“Quá trình phẫu thuậtsẽ như thế nào?” Vũ Chính bình tĩnh ngồi trong phòng làm việc củabác sĩ hỏi những vấn đề liên quan đến cuộc phẫu thuật lần này,ngồi bên cạnh anh là Hinh Ý đang nắm chặt lấy bàn tay khô lạnh củaanh.
Vị bác sĩ chừng bốnmươi tuổi đeo mắt kính đầu trọc lấy từ trên giá sách mô hình đạinão cùng đầu lâu nhựa xuống. Anh ta một tay chuyển động mô hình, dùngbút máy khoa chân múa tay giải thích bằng tiếng Anh đặc sệt giọng TâyBan Nha vị trí của hai khối máu tụ cùng vị trí chèn lên não củaanh. Anh ta còn chỉ vào đầu lâu vị trí cắt bỏ khối máu tụ ra chobọn họ xem, “Chúng ta chỉ cần rạch ra từ nơi này của đại não, lấykhối màu ra là được.”
Hinh Ý nghe nói nhưvậy thì hít một hơi thật mạnh, tuy trong lòng cực kì căng thẳng nhưngvẫn trấn định nhìn về phía Vũ Chính. Lại không nghĩ tới Vũ Chínhvẫn lạnh lùng như cũ, dường như người làm phẫu thuật không phải làanh, người sắp bị mở hộp sọ ra cũng không phải là anh.
“Cuộc phẫu thuật sẽ kéodài bao lâu?” Vấn đề của anh khách quan mà nói thì rất nan giải,nhưng anh vẫn bình tĩnh như đang bàn luận về thời tiết.
“Có thể là khoảngtám đến mười tiếng.”
“Không có ai, không cócách nào có thể xác định được thời gian cụ thể sao?” Lần này làHinh Ý mở miệng, dù cho đã cưc kì đè nén nhưng vẫn nghe thấy sự sỡhãi run rẩy.
“Phần lớn thời gianphẫu thuật…” bác sĩ giải thích: “Chỉ dùng để mở hộp sọ ra, nhưngmà căn cứ theo kinh nghiệm mà nói thì ngay ở khu vực kia, bình thườnglượng máu chảy ra rất lớn. Đương nhiên nếu như là bởi vì trong lúcphẫu thuật phát sinh những biến cố không thể lường trước được làmcho máu chảy nhiều thì có thể tiến độ phẫu thuật sẽ chậm hơn rấtnhiều.”
Vũ Chính chỉ lẳnglặng nghe bác sĩ giải thích, không nhìn ra bất kì cảm xúc gì.
“…sẽ đau lắm phảikhông?” Cô tiếp tục hỏi, dù cho biết rõ câu hỏi này rất ngu xuẩn. Mởcả hộp sọ ra, làm sao có thể không đau chứ?
Hinh Ý nghe thấy chữnếu như kia thì lòng như dao cắt.
“…nếu như thất bại?”Anh tiếp tục không buông tha hỏi tiếp.
“Tất cả các tìnhhuống thật ra lần trước đã nói sơ qua với hai vị. Thật ra thì kếtquả xấu nhất sau khi phẫu thuật chính là sau này sẽ để lại dị tậtnghiêm trọng cho hệ thần kinh…” Bác sĩ nhìn khuôn mặt đều như đang suytư của hai người, biết rõ bọn họ cũng đã tin tưởng các khả năng củacuộc phẫu thuật.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]