Hinh Ý vội vàng chạyđến vững vàng ôm lấy anh, mà anh cũng có thể đem toàn bộ sức nặngđặt trên người cô.
Cô dùng hết khí lựctoàn thân ôm lấy anh, muốn cứ như vậy, vĩnh viễn đều không buông tay.
Mặt của cô dán vàolồng ngực anh, nghe tiếng tim đập của anh, lòng mệt mỏi chua xót,nước mắt lại không tiếng động mà rơi xuống, cứ như vậy đứng ôm anhkhóc nức nở.
Giọng nói của VũChính từ đỉnh đầu cô truyền đến, “Đừng khóc, em cười xinh đẹp nhưvậy, không nên khóc. Đứng lâu quá rồi anh mệt chết đi được.” Tiếngcười hình như từ trong lồng ngực của anh rơi vào tai cô. Tay của anh ômlấy bời vai cô, những ngón tay gầy đến xương kia làm cho vai cô đaunhức.
Thật vất vả mới vừaôm vừa kéo anh đến ngồi lên ghế sofa duy nhất trên gác, hai người đềuthở gấp, hơi thở nhẹ nhàng quấn lấy nhau, căn phòng vô cùng yên tĩnhchỉ nghe thấy tiếng sóng biển, không có một âm thanh nào khác.
Hinh Ý đứng bên cạnhghế sofa cúi đầu nhìn chân của anh, gầy như vậy, mặc quần ngủ vàothoạt nhìn trống rỗng, làm cho người ta đau lòng.
Cả thân thể Vũ Chínhđều dựa vào ghế sofa, nhắm mắt lại làm cho mình thoải mái hơn, mộthồi lâu mới nói: “Đêm nay không phải em họp mặt với bạn học không vềsao?” Giọng điệu rất nhẹ, cố gắng làm cho người ta cảm thấy nhẹnhàng thư thái.
Nhưng mà lọt vào taicô lại đều là bi thương, cẩn thận như vậy, hèn mọn như vậy. Cô khôngmuốn để cho tiếng nức nở của mình bị anh nghe thấy nhưng vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880413/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.