Hinh Ý cũng không biếtmình đã đi trên đường thế này bao lâu rồi, lúc nước mắt trên mặt khôhết mới ngồi lên taxi, cũng không biết mình trở về nhà như thế nào.
Nhà cô cũng không phảiđịa chỉ lúc trước nữa, từ lúc Lâm ba qua đời, Hinh Ý đã đưa Lâm mẹtừ biệt thự nhà họ Lâm chuyển đến một biệt thự nhỏ khác, cô làmvậy là không muốn cho bà nhìn cảnh nhớ người.
Thật ra cô cũng biếtmình chỉ lừa mình dối người, nếu như không thấy vật là có thể khôngnhớ đến người vậy thì trong hai năm cô bỏ đi, người kia cả ngày lẫnđêm tại sao vận xuất hiện trong đầu cô, chiếm cứ lấy trí nhớ của cô?
Sau khi về đến nhà côkhông nói gì cả, cũng không có đủ sức đối mặt với những lời tráchcứ của bọn họ, trở về thẳng phòng, ai nói gia đình là bến đỗ yênbình nhất chứ? Trong mắt Hinh Ý, gia đình là nơi xảy ra tất cả nhữngchuyện phiền toái.
Cô nằm trong bồn tắmmát xa thật to, hơi nước làm cho mặt cô hồng hồng, càng lộ ra vẻ xinhđẹp hấp dẫn.
Sự tình càng ngày càngphức tạp, cuộc hôn nhân của cô và Vũ Chính cũng chỉ là xuất phát từtình cảm của hai bên, nhưng hiện tại xem ra thật sự như Giang Vũ Chínhđã nói, mình đã quá ngây thơ rồi.
Hinh Ý nhẹ nhàng thởdài, vùi đầu vào trong nước, dường như làm như vậy có thể giúp cho côngăn cách với tất cả phiền não của thế giới bên ngoài.
Không biết có phải doban ngày ngủ quá nhiều hay bởi vì chính mình suy nghĩ quá nhiều làHinh Ý lăn qua lộn lại không ngủ được, lại cảm thấy tâm phiền ý loạn,miệng đắng lưỡi khô, dứt khoát đi xuống lầu uống nước.
Lúc đi qua phòngkhách, cô nhớ tới quyển tạp chí, tuy đã cố gắng hết sức bắt mìnhkhông được nghĩ đến anh, nhưng mà vẫn không có khí phách nhớ tới hếtlần này đến lần khác.
Cô cầm ly nước, ngồichồm hổm trên mặt đất, tìm quyển tạp chí bị cô ném xuống hôm naynhưng mà không thấy đâu. Chắc là người giúp việc đã thu dọn sạch sẽrồi, làm sao còn có thể ở đây được?
Cô cười khổ ngồi trênghế sofa, lại lơ đãng nhìn thấy quyển tạp chí được đặt trên chiếcbàn nhỏ bên cạnh ghế sofa.
Cô nhẹ nhàng buông lynước lên mặt bàn thủy tinh, do dự một lát rồi lại nhẹ nhàng cầmquyển tạp chí lên, nhìn khuôn mặt anh, cảm thấy vừa quen thuộc lạivừa lạ lẫm.
Sau khi ra khỏi sân baychỉ liếc nhìn vài lần đã phát hiện ra anh rất gầy yếu, nhưng khinhìn kĩ ảnh chụp thì càng gầy, tuy chiếc bàn làm việc che khuấtnửa người dưới nhưng vẫn cảm thấy gầy vô cùng.
Khuôn mặt vẫn giữvẻ hờ hững, như một vịvương giả, cũng không giống như người thường, anh luôn mang lại cho côcảm giác mâu thuẫn như vậy. Mở từng trang giấy ra, phần lớn đều làchữ, rất ít ảnh của anh, mà chữ dường như cũng chỉ viết về sựphát triển của công ty cùng cách nhìn về nền kinh tế hiện nay củaanh, không có một người nào, không có một chữ nào nhắc đến cuộcsống của anh, cũng không có một chữ nhắc đến cô.
Hinh Ý tìm kiếm tintức của mình trên internet, chỉ thu thập được tin tức từ bộ phận PRcủa Giang Lâm, nói cô đã xuất ngoại đi du học, trừ tin đó ra thì khôngthu hoạch được gì khác.
Cô biết rõ giớitruyền thông lợi hại như thế nào, đào móc tin tức vô cùng chuẩn xác,cô tin tưởng giới truyền thông cũng biết vấn để của cô cùng VũChính. Nhưng cô càng tin tưởng Giang Vũ Chính có vô số thủ đoạn làmcho tin tức mình và anh đã ly hôn không bị truyền ra ngoài.
Trong căn phòng yênắng, lầu hai truyền đến tiếng động, Hinh Ý yên lặng không một tiếngđộng đặt quyển tạp chí lại chỗ cũ. Đi lên lầu hai, là tiếng của mẹtruyền tới từ trong phòng, cô lẳng lặng đi trên hành lang chỉ có mộtánh đèn mờ nhạt.
Nhẹ nhàng gõ cửaphòng mẹ, nhưng không thấy mở cửa.
Hinh Ý nhìn thấy cửathư phòng mở hé, còn có một ngọn đèn đang sáng liền đi qua, qua khehở nhìn vào trong.
Lâm mẹ đứng trước bànsách, một tay cầm ảnh của chồng mình, tay kia nhè nhẹ vuốt vuốtkhung ảnh thủy tinh, trên mặt còn lộ ra một nụ cười nhẹ.
Hinh Ý lấy tay che miệnglại, không để cho mình khóc thành tiếng, nước mắt tích tích không ngừngrơi vào lòng bàn tay, nhiệt độ của những giọt nước mắt nhanh chónglạnh buốt.
Cho tới bây giờ cô chỉbiết đến cảm thụ của mình, lại không hề nghĩ tới thời gian qua mẹsống thế nào. Cô có thể rời đi rất xa, ba năm cũng không trở lại,nhưng mẹ thì chỉ có thể yên lặng chịu đựng, để tang chồng trong nỗiđau đớn, bị người thân gây áp lực, còn con gái thì không có hiếu.
Cô đau lòng, nhớ tớilời nói hôm nay của mẹ, cho tới bây giờ mình chỉ biết sống vì mình,không chịu nghĩ xem người bên cạnh sống thế nào.
Cô quá ích kỉ.
Cô chậm rãi xoayngười, không hề nhìn vào trong phòng nữa, từng bước một trở lạiphòng mình, bước chân kiên định như vậy, giống như sau khi đưa ra mộtquyết định vô cùng gian nan, loại dũng cảm liều lĩnh kia thẩm thấuvào từng lỗ chân lông trên cơ thể cô.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]