“Không sao đâu, đã cóchị Hàng đây. Không sao đâu…” bà vừa trấn an vừa nói.
Hinh Ý chỉ nghiêng đầudựa vào vai bà, hai tay níu lấy quần áo của bà, càng túm càngchặt, cả cơ thể đều run rẩy.
“Khóc lên đi, khóc lớnlên đi. Cô bé…” Chị Hàng không đành lòng, người ba mà cô yêu nhất đãkhông một tiếng mà ra đi, nỗi đau của ai xem ra cũng kém cô.
Tiếng khóc của Hinh Ýcàng lúc càng lớn, giống như khi còn bé làm đứt vòng cổ trân châucủa mẹ, sợ bị bà phát hiện trách mắng nên chỉ có thể vụng trộmchạy đi tìm chị Hàng khóc lóc kể lể mình không cố ý.
“Mẹ…mẹ….mẹ?” Hinh Ýdần ngừng khóc, cô còn có mẹ, hôm qua chú nói rất đúng, cô là trụcột của cả gia tộc, làm sao có thể gục ngã được?
Chị Hàng cũng chỉ cóthể rơi nước mắt, từ Thái Lan về đây cũng không dám nói cho phu nhântin tức này, chỉ nói trong nhà có việc gấp phải về. Phu nhân còntrách bà nói quá lên, còn có chuyện gì quan trọng hơn đi cầu BồTát.
Bà cùng phu nhân tớinhà họ Lâm, từ nhỏ đã ở bên cạnh phu nhân, làm sao không biết phu nhânyêu chồng mình thế nào? Nhớngày đó dù có bị đuổi ra khỏi nhà cũng phải gả cho nhà họ Lâm, vìmột cậu con trai nghèo khó mà tình nguyên từ bỏ quần lục châu báucủa mình. Không ai có thể hiểu được phu nhân sẽ đau lòng thế nào sovới bà.
Lúc hai người đếnbệnh viện thì phu nhân dường như đã biết chuyện rồi, nhưng chỉ chorằng ông chủ nhập viện thôi nên kinh hãi đứng cũng không vững.
Lúc quản gia dẫn mọingười đến nhà xác, bà đã xụi lơ gé vào một bêngiường, chi trừng to mắt nhìn, nước mắt không ngừng chảy xuống, haitay nắm thật chặt đôi tay đã không còn một chút nhiệt độ nào của ôngnữa, cười nhẹ nói: “Đạt Bình, em đã trở về.”
Còn tưởng rằng ôngchỉ đang ngủ, bình tĩnh nhìn khuôn mặt đã xám xanh của ông, không hềkhóc la ầm ĩ, nhưng lại làm cho người bên cạnh không nhẫn tâm nhìnnữa.
“Phu nhân quá mệt mỏi,bác sĩ đã tiêm một mũi an thần giúp bà nghỉ ngơi một chút.” ChịHàng chỉ có thể nói qua loa với Hinh Ý như vậy.
Sau khi Vũ Chính nghetin thì lập tức bảo Kelvin chuẩn bị máy bay, anh còn đang suy nghĩrốt cuộc có phải là nước cờ kia đã phạm sai lầm không. Không phải thậtsự bởi vì anh gửi cho ba văn kiện kia nên ba mới phát bệnh tim chứ.Bởi vì từ ngày hôm qua đến nay tiêu hao quá nhiều thể lực nên thậtsự không thể nghĩ ra được gì nữa. Lòng anh vô cùng nóng vội, chỉcần nghĩ tới Hinh Ý thì lại càng bình tĩnh không được.
Anh biết rõ tình cảmcủa Hinh Ý dành cho ba, chính vì vậy nói đến Hinh Ý, anh mới lo lắngcho cô như vậy. Điện thoại vẫn trong trạng thái tắt máy, gọi điện vềnhà thì nói cô không trở về, gọi đến nhà họ Lâm thì người giúpviệc nói bận quá nên không rảnh nhận điện. Trong chuyện này nhấtđịnh là có chuyện xảy ra vượt ngoài tầm tay của anh.
Nhưng mà anh một khắccũng không muốn dừng lại, ngay cả ngồi mười mấy tiếng trên máy baycũng không hề nhắm mắt, anh thật sự quá lo lắng cho Hinh Ý.
Nhưng mà anh không nghĩđến sau khi đi đến bệnh viện mình sẽ phải đối mặt với cái gì, càngkhông nghĩ tới mưa gió sẽ đánh úp về phía anh nhiều hơn nữa.
Lúc Vũ Chính đếnbệnh viện thì trời đã tối, cả tòa nhà trong bệnh viện tĩnh lặngđến mức dường như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy, ngọnđèn trong hành lang rất sáng, nhưng lại lạnh đến mức làm cho người takhông thể cảm nhận được một chút ấm áp nào.
Kelvin giúp Vũ Chínhđi vào thang máy, sau khi ra khỏi thang máy, Vũ Chính lại bảo Kelvinbuông tay, anh muốn tự mình đi đến.
Bầu không khí vô cùngnặng nề đau thương, mẹ của Hinh Ý ngồitrên chiếc ghế dài bên hành lang, bộ dạngthất thần nhìn về phía trước, trong tay nắm chặt một miếng ngọc, đâykhông phải là một miếng ngọc tốt nguyên chất, nhưng lại là sính lễduy nhất nhà họ Lâm trao cho bà lúc kết hôn với ba Lâm. Nhiều năm quađi, bà đã đeo vô số châu báu, nhưng miếng ngọc bình thường này lạichưa từng rời khỏi người bà.
Hinh Ý đứng bên cạnhmẹ mình, tay nhẹ nhàng vuốt lưng mẹ giống như đang làm với một đứabé.
Cô vừa di đời ánh mắtthì đã thấy Vũ Chính đứng một góc.
Vũ Chínhcũng đang nhìn cô. Anh trông thấy khuôn mặt tái nhợt của cô, môi khôngcó một chút màu sắc gì, đôi mắt sưng lên vì khóc, chóp mũi hồnghồng. Hinh Ý xinh đẹp của anh giờ phút này đã trở nên tiều tụy khôngcòn chút sức sống nào, quần áo màu trắng trên người cô càng làmnổi bật sắc mặt trắng bệch của cô. Anh chỉ làm thấy lòng mình đau,anh muốn đi đến ôm lấy cô mà nói anh đã trở về, có anh ở đây, khôngphải sợ.
Cô yên lặng nhìn anhtrong chốc lát, ánh mắt không hề mang theo chút tình cảm nào. Qua mộthồi lâu, cô mới bảo chị Hàng đến đỡ mẹ, đi về phía anh. Cô không cóbất cứ ý gì muốn gặp anh, nhưng mà không muốn anh đến gần kích độngđến mẹ, cô không biết làm sao mẹ lại biết chuyện văn kiện kia, nhưnggiờ phút này những gì cô có thể làm cũng chỉ là bảo vệ người nhàcủa cô.
Cô cách Vũ Chính haibước thì dừng lại, “Chúng tôi không muốn nhìn thấy anh ở đây, anh điđi!” Cô cực kì đè nén muốn cho mình bình tĩnh một chút, nhưng màgiọng nói vẫn có chút run rẩy. Giờ khắc này cô muốn làm rất nhiềuthứ, kể cả việc cho anh một cái tát.
Nhưng mà, cô lại rấtmuốn ôm lấy anh, nói cho anh biết lòng mình đau đớn thế nào. Cô hậnmình như vậy, rõ ràng hận anh đến chết nhưng lại hy vọng đây khôngphải là sự thật, cô thật sự muốn anh nói với mình chuyện này khôngphải anh làm.
“Tôi hỏi lại anh mộtlần nữa, văn kiện kia có phải là anh đưa tới không?” Cô rất hy vọnganh có thể nói không phải như vậy nha, dù cho có là lừa gạt cô, côcũng không muốn như bây giờ, lòng cô như đang bị cắt thành từng mảnh.
Vũ Chính cũng đau khổnhắm hai mắt lại, “…”
“Vậy có phải anh từngcó tranh cãi với ba ba trong điện thoạikhông?” Cô chỉ có thể bất lực nhìn thế giới của cô từ từ sụpxuống.
“Thật sự anh và ba cóthảo luận, nhưng mà cuối cùng ba…” Anh cố gắng giải thích.
“Giang Vũ Chính, anh đingay cho tôi! Tôi thật sự không muốn tranh cãi với anh ở đây.” Thảoluận? Thảo luận mà làm cho ba ném vỡ hết bình hoa trong thư phòngsao? Thảo luận mà lại viết xuống tám chữ vô cùng đau đớn kia sao. Côtrừng mắt nhìn anh, hai mắt đã một ngày một đêm chưa hề nhắm lại đãnổi lên những tơ máu màu đỏ.
Xe lăn lui về phía sauđụng vào bức tường hành lang bên kia.
Khi xe lăn đụng phảivách tường vang lên một tiếng thì cũng là lúc sắc mặt Vũ Chínhkhông còn chút máu, cực kì đè nén vẻ mặt đau khổ, cả thân thể bởivì lưng bị đụng mạnh vào tường mà run rẩy đau đớn. Anh không thể tinđược nhìn cô, không thể tin được cô lại có hành động như vậy.
Cô chỉ cảm thấy hận,căn bản không biết mình đang làm gì, “Tôi bảo anh cút đi!”
Xa xa Kelvin đứng trướccửa thang máy trông thấy tình huống như vậy, trong lòng biết cóchuyện không ổn nên liền đi về phía trước. Cũng không đợi anh đi đếntrước mặt, Hinh Ý đã xoay người bỏ đi.
Toàn thân Vũ Chínhkịch liệt run rẩy, ngồi lệch một bên trên xe lăn, nhìn theo bóng côrời đi, khuôn mặt bởi vì đau đớn mà run rẩy hiện lên một nụ cườikhổ, quá bất ngờ, làm cho người ta không thể hiểu được đến tột cùngđang xảy ra chuyện gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]