Khi Vũ Chính tỉnh lại thìđã là rạng sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, phòng bệnh chỉ lập lòe haingọn đèn tường, ngọn đèn vàng nhàn nhạt phủ kín cả gian phòng.
Anh nhìn nhìn cả gianphòng, không thấy bóng dáng Hinh Ý đâu. Cười khổ một tiếng, cô vẫn còn chưanguôi giận rồi. Anh kịch liệt ho khan một lúc.
Hộ lý nghe thấy tiếngđộng thì lập tức chạy vào trong phòng, giúp anh vuốt ngực rồi lại rót một lynước ấm cho anh uống.
Vũ Chính uống hai ngụm,nhíu mày, hộ lý lập tức cầm lấy ly nước, rất sợ làm cho ông cụ non này khóchịu.
Anh nhắm mắt lại, đanglúc hộ lý cho rằng anh đã ngủ thì anh lại nhàn nhạt mở miệng: “Vợ tôikhông đến sao?”
Hộ lý cẩn thậnđáp: “Cả ngày hôm qua cô ấy vẫn ở đây cùng anh, nửa đêm mới trở về. Trướckhi trở về còn cẩn thận dặn tôi phải chăm sóc cho anh thật tốt.”
Vũ Chính ừ một tiếng rồinhắm mắt lại ngay.
Hai ngày sau, Hinh Ýdường như lúc vô tình lúc cố tình tránh mặt Vũ Chính, đều chọn lúc anh đã uốngthuốc rồi ngủ say mới đến, cẩn thận giúp anh lau rửa người, mát xa toàn thân.Dường như tính toán thời gian rất chính xác, trước khi anh tỉnh lại đã rời đi.
Quản gia cùng hộ lý đềucảm thấy khó hiểu, nếu nói là đôi vợ chồng son đang cãi nhau thì cũng khôngđúng, bằng không thì phu nhân cũng không mỗi ngày đều quan tâm, chăm sóc thiếugia cẩn thận tỉ mỉ như vậy. Nếu nói là hai người rất ân ái lại càng không đúng,hai người vài ngày nay đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/1880387/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.