Không khí bốn phíadường như cũng đồng loạt ngưng đọng lại, Hinh Ý nghe thấy tiếng timcủa mình đập nhanh hơn, bàn tay của cô đang mát xa cho Vũ Chính cũng ngừnglại.
Vũ Chính lại mởmiệng nói: “Em còn muốn giấu diếm anh bao lâu nữa?” Anh dường như khôngcó chút biểu hiện kích động nào, bình tĩnh giống như đang nóichuyện không liên quan đến mình.
Hinh Ý cố gượng cười,vô cùng đè nén nói: “Em nào có giấu diếm anh chuyện gì đâu?” Cô khôngthể tỏ ra sợ hãi trước mặt anh, chỉ là mỗi lần đều bị anh nhìnthấu, giống như có thể nhìn thấu lòng của cô.
Vũ Chính cười khổ:“Chẳng lẽ hiện tại trong mắt em anh lại là một người tàn phế sao?Giang thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Giọng điệu cao hơn vừa rồi,anh rất ít khi không thể khống chế được, trước mặt người khác chưatừng như vậy. Nhưng mà hôm nay anh lại tỏ ra mất bình tĩnh trước mặtngười mình yêu nhất, anh chịu không được nha, chịu không được cảm giácmình như một đứa ngốc không biết gì, chịu không được người mình yêuở trước mặt mình cố chống đỡ che đậy. Đó chính là đang ở trướcmặt người khác công khai biểu thị sự bất lực của anh, nhu nhược củaanh.
Cho tới bây giờ Hinh Ýcũng chưa bao giờ thấy Vũ Chính như vậy, đôi mắt đỏ ngầu như một consư tử đang bị thương. Đôi mắt cô cũng hồng hồng nói: “Em chỉ muốn đểanh được an tâm dưỡng bệnh mà thôi, về phía Giang thị anh cứ yên tâm,tuyệt đối sẽ không đổi chủ. Lâm thị sẽ không tiếc hết thảy để ủnghộ anh, đợi đến khi anh khỏe lại…”
Vũ Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/137637/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.