Hôm nay, Hinh Ý cứ theongày thường mà làm những việc của một hộ lý cho Vũ Chính. Cô lauchùi toàn thân cho anh, khi cô cởi cúc áo của anh ra, đôi mắt nóng lên,nước mắt nóng hổi thiếu chút nữa đã nhỏ lên người anh. Mấy lần làmphẫu thuật phục hồi chức năng khiến cho trên người anh đầy những vếtsẹo, hơn nữa từ khi hôn mê đến nay đã hơn một tháng đều phải dựa vàoống truyền dịch mà duy trì sự sống, anh gầy đến nỗi đã có thể đếmđược cả xương sườn.
Cô nhẹ nhàng dùngngón tay vuốt ve vết thương đã đóng vảy, hít hít mũi, cố nở một nụcười gượng nói: “Nhìn xem, dáng người Vũ Chính của chúng ta thon thảnhư vậy. Các y tá người Mĩ ngoài kia rất muốn cướp đi công việc chămsóc anh của em đấy. May mắn vợ của anh lại em, bằng không thì anh phảichịu thiệt rồi.”
Sau đó cô ngẩngđầu lên, vô cùng dịu dàng nhìn khuôn mặt anh, tái nhợt mà không cósức sống, nhưng khí chất vẫn mạnh mẽ như vậy, vẫn động lòng ngườitựa như khi mười lăm tuổi cô gặp anh.
Chỉ là, Hinh Ý cũngkhông ngờ sau một khắc Vũ Chính lại chậm rãi mở mắt ra, không cótiêu điểm mà nhìn về phía trước, chỉ nháy mắt hai cái rồi lạinhắm mắt lại ngủ tiếp. Côvừa không ngừng la hét tên của Vũ Chính, vừa nhấn chuông gọi bác sĩ.Giờ khắc này, một người phụ nữ kiên cường như vậy cũng kiềm khôngđược mà rơi nước mắt, lúc bác sĩ đi vào thì đã khóc đến không cònchút hình tượng nào. Chỉ là, giọt nước mắt trong giờ khắc này vôcùng ngọt ngào.
Bác sĩ bận rộn chạyqua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-trang-mat-vinh-hang/137635/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.