Sáng sớm hôm sau, Dương Sâm chạy như bay vào quán trọ, hướng đến Đoàn Phi kêu lên: - Đoàn đại ca, có một nữ nhân đến nhận tử thi. Người chết gọi là Lục Lam, là một thương nhân của bản huyện. Nghiêm Bộ đầu gọi đệ hỏi huynh, có muốn đi xem chút không? Đoàn Phi hai mắt sáng lên, liền quay đầu với Thạch Bân và Quách Uy nói: - Đi, chúng ta đi xem một chút. Bốn người bước nhanh chân tới phòng liệm, chỉ thấy Nghiêm Bộ đầu đang cùng một phụ nữ trung niên từ phòng liệm ra đi vào trong sân. Người phụ nữ kia cúi đầu lấy khăn lau nước mắt thút thít nói: - Phu quân tôi chết thật thê thảm. Đại nhân phải làm chủ cho tôi. Nhanh chóng bắt được hung thủ để an ủi phu quân tôi trên trời. Một chút tiền trà mong đại nhân nhận lấy, sau khi kết án tôi sẽ chuẩn bị lễ hậu thượng tạ ơn các vị đại nhân. Nghiêm Bộ đầu vừa đem tiền cất vào trong ngực vừa nói: - Lục phu nhân khách khí rồi. Để mau chóng phá án, chúng ta có mấy lời muốn hỏi phu nhân, xin bà lượng thứ. Phu quân bà có kẻ thù nào không? Ông ta là đi khỏi nhà khi nào? Vì sao mà đi? Lục phu nhân nhớ lại đáp: - Phu quân của tôi từ trước đến nay rất đại lượng, làm việc buôn bán hơn hai mươi năm nay kết giao khắp thiên hạ, chưa từng nghe nói ông ấy kết thù. Ông ấy đầu tháng mang theo tiểu nhị Lục Đại đi đến vùng khác thu nợ. Sớm định mười ngày trước tháng này trở về. Qua mười ngày vẫn không thấy bóng dáng, tôi phái người đi tìm. Người ta nói phu quân đã thu nợ và sớm trở về. Tôi trở về nhiều ngày lo lắng, sợ hãi, lại không ngờ ác mộng trở thành sự thật. Một nô tì đỡ Lục phu nhân chen miệng nói: - Nhất định là tên ác nô Lục Đại chết tiệt… thấy tiền sáng mắt, giết người cướp tiền sau đó cao chạy xa bay rồi, nếu không cớ gì lão gia bị giết, Lục Đại lại không thấy bóng dáng? - Điều này không phải không có khả năng. Nghiêm Bộ Đầu hướng đến Đoàn Phi nói. Đoàn Phi đang muốn nói, lại nghe có người ở ngoài quát: - Đoàn Phi! Ngươi tại sao lại ở chỗ này? Hứa Điển sử tức giận hầm hầm tới. Nghiêm Bộ đầu lên trước nghênh đón, chắp tay thay Đoàn Phi đáp: - Hứa đại nhân, là Mẫn đại nhân hạ lệnh, để cho ta mang theo Đoàn Phi, Thạch Bân và Quách Uy bốn người tra án riêng. Như thế hai bút cùng vẽ, có thể phá án nhanh hơn. Hứa đại nhân nghĩ như thế nào? Hứa Điển sử cười lạnh nói: - Hừ, nếu là ý của Mẫn đại nhân ta còn có ý kiến gì? Các ngươi tới trước ta nhất định đã hỏi ra các gì rồi, sao không nói nghe một chút? Các ngươi không phải sẽ có gì giấu diếm bản quan chứ? - Đương nhiên không thể. Đoàn Phi cung kính chắp tay về phía Hứa Điển sử nói: - Hứa đại nhân, chúng tôi cũng vừa đến. Theo như lời Lục phu nhân nói, Lục Lam mang theo gia bộc đi thu nợ trên đường về nhà bị kẻ khác giết. Người hầu Lục Đại không biết tung tích, sổ sách thu nợ, ngân lượng đến đồ giá trị nhẫn quý, ngọc bội trên người Lục Lam đều bị kẻ khác lấy đi, bởi vậy mọi người hoài nghi là do Lục Đại làm. Có điều tôi cảm thấy không đúng. Lục Lam chỉ mang theo một mình Lục Đại đi thu nợ hiển nhiên ông ta vô cùng tín nhiệm hắn. Lục Đại có lẽ sẽ không làm như vậy. Đây là điều thứ nhất. Thứ hai, Lục Đại cướp tiền giết người vì sao không ở vùng ngoài thành hoang vu? Chẳng lẽ trong thành giết người vứt xác tương đối thuận tiện sao? Thứ ba, cứ theo lẽ thường kẻ giết người cướp tiền thường thường là suy nghĩ nóng vội, gây án thường thường khá gấp gáp, tuyệt sẽ không làm phức tạp. Bởi vậy, tôi cảm thấy Lục Đại không phải là hung thủ, đương nhiên chúng ta vẫn phải tìm ra hắn, còn sống thì thấy người, chết thì thấy xác. Nghiêm Bộ Đầu không ngừng hướng mắt ra hiệu cho Đoàn Phi. Đoàn Phi làm như không nhìn thấy mà đem lời nói hết ra, Hứa Điển sử hài lòng ừ một tiếng nói: - Xem ra đúng như lời ngươi nói, nghi ngờ Lục Đại có thể loại trừ, có điều vẫn phải tìm ra hắn mới được. Nghiêm Bộ Đầu cử người dán cáo thị thông báo, cũng viết công văn gửi Ứng Thiên Hình Bộ, phát ra hải bộ công văn, cần phải nhanh chóng tìm ra Lục Đại. Tuy nhiên các người muốn điều tra riêng, vậy đi liền đi. Ta vẫn có mấy câu nói muốn Lục phu nhân chứng thực, sẽ không tiễn các ngươi nữa. Nghiêm Bộ đầu mặt đen lại cùng bọn Đoàn Phi cáo từ đi ra. Nghiêm Bộ Đầu vẫn không hé răng, Đoàn Phi thổi phù một tiếng mỉm cười, hạ giọng nói: - Nghiêm Bộ đầu không cần tức giận. Ta chỉ là cố ý. Ông nghĩ Hứa đại nhân sẽ tin lời của ta sao? Chỉ sợ ông ta giờ phút này đã sớm nhận định Lục Đại chính là hung thủ rồi. Nghiêm Bộ đầu sắc mặt dễ nhìn một chút, kinh ngạc nói: - Tại sao nói những lời đó? Đoàn Phi cười nói: - Lúc này ta nói cái gì Hứa đại nhân đều sẽ cho rằng ta đang lừa hắn. Cứ cho rằng không phải như vậy, nhưng vì bản tính tự cho mình là cao minh, hắn đều sẽ đem lời của ta lật ngược lại, nhìn đi. Hắn ta nhất định vô cùng tận lực đi bắt Lục Đại. Như vậy cũng tốt, Lục Đại tất sẽ tìm được. Hứa đại nhân có việc để làm, sau đó không rảnh rỗi tìm chúng ta gây rắc rối. Quách Uy cười khẽ một tiếng. Thạch Bân hỏi: - Phi ca, bây giờ chúng ta nên làm gì? Hôm qua Hứa đại nhân tra hỏi Phong Cẩu (chó điên) cả ngày cũng không hỏi ra được gì. Bây giờ người lại nói Lục Đại không phải hung thủ, Lục Phu nhân lại bị Điển sử mang đi hỏi cung rồi. Chúng ta bây giờ còn có thể làm gì? Đoàn Phi quả quyết nói: - Chúng ta cần từ hai phương diện ra tay. Ta cùng Quách Uy quay lại hiện trường xem xem có bỏ quên manh mối không. Thạch Bân, ngươi gọi Giang Xương quay về xem xét, lại cùng với Nghiêm Bộ đầu gặng hỏi các bằng hữu, hàng xóm, bạn làm ăn buôn bán của Lục Lam. Làm công việc buôn bán làm sao có thể không có kẻ thù? Lời của Lục phu nhân chưa thể tin hoàn toàn. Không chừng chính bà ta mình không biết! Trọng điểm điều tra có hay không gần nhất là bộ dạng khả nghi, đột nhiên giàu có phất lên hoặc không biết người đi lúc nào đi hướng nào. Nghiêm Bộ Đầu gật đầu nói: - Cứ làm như thế. Đúng rồi, a Phi! Lục Lam ở tại Thành Tây, vì sao thi thể lại xuất hiện ở miếu thổ địa Thành Đông? Ngươi vừa mới rồi chuyển khỏi miếu thổ địa, liền có người giấu thi thể ở đó. Trong chuyện này có chút quan hệ gì đó không? Đoàn Phi nói: - Đây cũng là vấn đề ta và Quách Uy phải đi tra hỏi xác minh. Đoàn Phi và Quách Uy cùng Nghiêm Bộ Đầu, Thạch Bân chia nhau làm việc. Trên đường đến miếu thổ địa, Quách Uy hỏi: - A Phi, huynh tại sao không cùng đi với Thạch Bân? Ta thấy Thạch Bân vừa rồi có chút mất hứng. Đoàn Phi ừ một tiếng, giải thích: - Ta là cố ý để hắn đi cùng Nghiêm Bộ Đầu. Tên tiểu tử này quá non trẻ, theo chân Nghiêm Bộ đầu học hỏi một ít đi đã. Ta sở dĩ không mang theo hắn đi, bởi vì hắn đối với này quá quen thuộc, năng lực quan sát của hắn lại không đủ, kẻ quen thuộc tình huống trước đó thường thường sẽ sai sót manh mối. Kinh nghiệm của ngươi già dặn, chu đáo hơn hắn nhiều, nói không chừng sẽ có phát hiện. Quách Uy bừng tỉnh ồ một tiếng không nói gì nữa. Hai người lại quay trở lại trong miếu thổ địa, cẩn thận quan sát, tra xét hồi lầu miếu thổ địa vẫn ý như cũ không tìm ra manh mối. Hai người đều không khỏi có chút thất vọng nhìn nhau một cái. Sau đó Đoàng Phi trầm ngâm nói: - Nơi này quá sạch sẽ, hoặc là hung thủ vô cùng cẩn thận, hoặc là sau khi xảy ra đã từng quay lại nơi này xử lí dấu tích. Chúng ta đến nơi khác xem xem. Quách Uy thở dài, hai người quay đầu đi ra ngoài. Bên ngoài miếu thổ địa nhiều người xem. Đôi mắt sắc lẹm của Đoàn Phi đội nhiên lóe lên khi nhìn thấy một bóng quen thuộc. Trong lòng hắn vừa động, hướng đến người nọ quát: - Hắc Hầu Nhi, tới đây cho ta! Người nọ trốn phía sau của kẻ khác cười cười đi ra, cười nói ha hả: - Phi ca, Ngươi tìm ta! Đoàn Phi quát: - Ngươi trốn ta làm gì? Tên côn đồ có xước hiệu Hắc Hầu Nhi dáng người gầy, quả nhiên người cũng như tên có làn da đen. Hắn cười hì hì đi về trước mặt Đoàn Phi, gãi đầu rồi nói: - Không trốn, không trốn. Chẳng qua thói quen, ai bảo Phi ca nhà ngươi bây giờ còn là sai gia (quan chức) nữa thôi? Đoàn Phi lúc này mới thoải mái, lại nói: - Ngươi làm sao lại lang thang ở chỗ này? Trừ khi nhìn trúng túi tiền của ai hả? Ánh mắt Hắc Hầu Nhi sáng lên nói: - Phi ca, coi ngươi nói. Ta mới đến thấy bên này có người vây xem liền tò mò lại đây ngó nghiêng mà thôi. Đoàn Phi nói: - Lòng hiếu kỳ lớn như vậy, ngày hôm qua Hứa đại nhân chưa đánh nát cái mông của người sao? Về đi, thành thật một chút cho ta, đừng gây chuyện, biết chưa? Hắc Hầu Nhi liền đáp: - Vâng, Phi ca, ta quay lại nói với mọi người về Phi ca, được không? Hắc Hầu Nhi bộ dạng ấp a ấp úng, ánh mắt không ngừng hướng về phía Quách Uy nghiêng mắt nhìn. Đoàn Phi nhìn Quách Uy gật gật đầu, Quách Uy dường như không có vẻ gì tránh ra, quát những người xem xunh quanh kia: - Cái cái gì mà nhìn? Không có việc gì làm à? Đều tới đây cho ta, trước đây vài ngày có nhìn thấy việc gì kì quát không? Những người xung quanh ồn ào tản ra. Hắc Hầu Nhi nhướn mày nháy mắt thấp giọng nói với Đoàn Phi: - Phi ca, lần trước ta đã nói với huynh việc kia.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]