- Ui chao.
Đoàn Phi rên rỉ một tiếng rồi tỉnh lại, đang mơ mơ màng màng thì có người mang nước đến. Đoàn Phi uống sạch sẽ bát nước thấy tỉnh táo trở lại, phát hiện người đem nước cho hắn uống là Thạch Bân, hắn thuận miệng hỏi:
- Đã là lúc nào? Đây là đâu?
Thạch Bân nói:
- Đây là huyện nha, chỗ huynh ngủ là chỗ của đệ nằm đó, đại ca huynh đã ngủ gần một ngày rồi đó.
- Ồ ta ngủ lâu vậy à!
Đoàn Phi xoa xoa trán, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:
- Ngủ một ngày? Vụ án Tiền Ngọc Lan chẳng phải đã thẩm qua rồi?
Thạch Bân cười nói:
- Đại ca, huynh hẳn là coi trọng tiểu cô nương người ta rồi, nhưng đáng tiếc là đã muộn. Mẫn đại nhân đã dựa theo cách mà huynh đã nói, hôm qua lúc chúng ta qua trấn Sơn Dương đã làm xong bản án rồi, phạt Kim lão gia 3000 lượng bạc đưa cho con rể, đánh anh ta mười gậy, sau đó khiến cho bố vợ và con rể hoà hợp, chọn ngày tốt để tổ chức tiệc cưới.
- Ồ, vậy là tốt rồi! Ngày hôm qua chúng ta đi trấn Sơn Dương à?
Chứng mất trí nhớ của Đoàn Phi thoáng như lại tái phát, cả kinh bất chợt ngồi dậy, đột nhiên cảm giác trong lòng nặng trịch. Theo bản năng hắn sờ vào túi, vừa sờ vào không ngờ đụng đến một cái túi gì đó. Hắn nghi ngờ và rút ra xem, chỉ thấy đó là một khối bạc được bọc bằng vải bố, nặng trịch, đếm tới đếm lui lại thấy có hơn mười thỏi bạc lớn nhỏ, sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/66808/quyen-1-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.