Tên Nha dịch đang trực không dám chậm trễ, lôi Đoàn Phi lên, tâu:
- Bẩm Đại nhân, là Đoàn Phi ở thành Đông cười ạ.
Mẫn đại nhân cả giận nói:
- Đoàn Phi, ngươi thay người viết mẫu đơn kiện đại nghịch bất đạo tacòn chưa đánh cho vài trượng. Thế mà ngươi lại dám nhạo báng Thẩm án lão gia ta. Người đâu, lôi hắn ra đánh hai mươi đại trượng cho ta.
Đoàn Phi không ngờ đại họa lại rơi trúng đầu, nhảy tót cái về phía sau rồi vội vàng nói:
- Oan uổng quá, đại nhân. Trọng phạm cướp giật lừa dối thì ngài đánhmười trượng, còn cấp cho một nửa tiền. Thảo dân chẳng qua chỉ cười mộttiếng, mà đại nhân lại đánh hai mươi trượng, chẳng phải là bất công quáhay sao? Mọi người tận mắt nhìn thấy, đánh tiểu nhân thì không sao, chỉsợ có người nói đại nhân hồ đồ thôi.
Mẫn huyện lệnh tuy rằngtính khí hồ đồ. Có điều, với người sắp về hưu thì những điều tiếng vềchức quan của mình thường rất để ý. Ông ta nén giận mà nói:
-Cũng phải. Ngươi dám ngang nhiên cười lớn giữa công đường làm gián đoạnviệc xử án của Lão gia, ngẫm ra thì là kẻ hết sức dương dương tự phụ.Chỉ cần ngươi xử hay hơn ta, thì ta sẽ tha cho ngươi. Nếu xử không hay,thì Lão gia sẽ đánh thêm. Ngươi thấy thế nào?
- Đại nhân nhất ngôn cửu đỉnh.
Đoàn Phi tán thưởng rồi nói:
- Người bán thịt tố người bán dầu vừa lừa đảo vừa cướp đoạt. Người bándầu tố cáo người bán thịt vừa cướp tiền vừa lừa đảo. Vừa rồi nghe đạinhân xử án có thể thấy hai người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/66802/quyen-1-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.