- Không ai có thể lừa gạt ta. Ta có thể ngửi được mùi dối trá trong lờinói của các ngươi. Ta hỏi các ngươi, đêm hôm đó, các người có đến hiệntrường vụ án? Đã làm gì? Rời khỏi lúc mấy giờ?
Ánh mắt Đoàn Phinhư lưỡi kiếm sắc bén đảo qua cặp mắt của bốn người trước mặt. Trong bốn người, một người thản nhiên đối diện với ánh mắt của hắn, ba người cònlại đều tránh đi, tránh trái tránh phải, còn có một cặp mắt rủ xuống,nhìn thẳng xuống dưới đất.
Bốn người còn chưa trả lời, Đoàn Phi liền chỉ vào một người trong đó rồi nói:
- Hung thủ chính là ngươi!
- Dựa vào cái gì nói ta là hung thủ?
Người đó không phục kêu lên.
Đoàn Phi quả quyết nói:
- Ánh mắt của ngươi đã bán rẻ ngươi. Vào thời điểm người ta nhớ lạiđiều gì đó, đa số ánh mắt sẽ nhìn sang bên phải, nói dối thì con ngươitrong mắt sẽ đảo sang bên trái. Mà ngươi, ngươi đã chuẩn bị tâm lý, làmra một bộ dáng thản nhiên, trong lòng sớm đã có đáp án. Cho nên, căn bản là ngươi không cần nhớ lại, ánh mắt lom lom nhìn, không chút chuyểnđộng. Hung thủ không phải ngươi thì là ai?
Vô số cánh tay đầm đìa máu tươi từ bốn phương tám hướng xuất hiện, chỉ vào y. Vô số thanh âm vang lên:
- Chính là ngươi! Chính là ngươi! Ngươi chính là hung thủ! Là ngươi đã giết chúng ta, chặt thành tám mảnh cho chó ăn!
Sắc mặt người nọ biến thảm, rốt cục sụp đổ. Y lớn tiếng tru lên, ngồichồm hổm trên mặt đất, hai bàn tay nắm lấy tóc mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/66798/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.