Ta vừa mới dời miếu thổ công, đã có người ở nơi này giấu thi thể, nói lên rằng hung thủ rất quen thuộc đối với thành đông và đối với ta. Căn cứ hiện trường phạm tội có thể truy ra hung thủ có bốn người. Bát đại kim cương vừa lúc chỉ có 4 người. Ai có thể giữa ban ngày ban mặt trên đường bắt cóc người đem đi? Mấy kẻ vô lại kết bè kết đảng hoành hành trên phố sẽ không làm ai để ý. Lý gia bày tiệc rượu, đầu bếp bị mất dao, cũng đúng ngày đó mấy người các ngươi lại làm ăn ở gần đấy. Mà Bạch Thủ lại đúng là một tên trộm giỏi. Còn nữa, Hắc Hầu Nhi, ngươi không nên đi dò xét ta. Khi ta vừa mới từ Thạch Bân biết được buổi tối các ngươi có tụ hội, ghép các manh mối tưởng chừng như không chút liên hệ lại với nhau, ta muốn không chú ý tới các ngươi cũng khó.
- Ngươi kỳ thực không biết gì cả, cũng không khôi phục trí nhớ, ta thật ngốc.
Hắc Hầu Nhi ảo não véo mình một cái.
Đoàn Phi nói:
- Đúng vậy, tối hôm qua khi đi vào trong ngõ nhỏ, mặc dù ta biết đại khái hung thủ là ai, nhưng còn không biết tại sao, cũng không biết hung thủ kỳ thực không chỉ có 4 người. Đến khi các ngươi bốn người đều phủ nhận việc đánh lén ta, ta mới đột nhiên tỉnh ngộ ra, phản bội huynh đệ của ta không chỉ có 4 người, mà là năm người.
- Phản bội? Là ai phản bội chúng ta trước?
Phong Cẩu hừ 1 tiếng nói:
- Là ngươi muốn đi thi tú tài, cuối cùng chúng ta mới quyết định làm một cuộc đấy. Nếu không phải là ba người các ngươi phản bội chúng ta trước, ta sao có thể đi trên con đường này?
Đoàn Phi nói:
- Đúng vậy, ngươi là người gia nhập cuối cùng, ta nghĩ Hắc Hầu Nhi trước tiên sẽ thuyết phục Bạch Thủ. Hắn lúc nào cũng tâm cao khí ngạo, muốn làm một hiệp sĩ trộm danh dương tứ hải, nhưng hiệp sĩ trộm chắc sẽ không vô cớ giết người đấy, càng không vì bạn bè mà lựa chọn con đường sống của chính mình mà sinh lòng oán hận. Hắc Hầu Nhi, ta nghĩ người mê ngươi tuyệt đối sẽ không chỉ mời ngươi đi làm một thủ lĩnh núi chứ?
Hắc Hầu Nhi vẻ sợ hãi biến sắc, đang tìm từ để phản bác, Đoàn Phi cười nhạt một tiếng, nói:
- Ta cũng không muốn biết đến cuối cùng là vì sao, nếu không khó tránh khỏi một hồi tai họa.
Sau khi trầm mặc một hồi, Giang Xương hỏi:
- Phi ca ngươi chừng nào thì biết người thứ năm chính là ta?
Đoàn Phi thở dài:
- Là Hắc Hầu Nhi nói cho ta biết. Lúc ấy ta chỉ nghĩ đến có thêm một người dẫn đường đằng trước, ở hiện trường hẳn là có năm người, vẫn còn khó có thể khẳng định rốt cuộc là ai. Nói thật ta nghi ngờ tới Hải tử, nghi ngờ A Bân, cũng rất ít nghi ngờ ngươi. Đến khi Hắc Hầu Nhi lôi ngươi từ trong bóng tối ra, ta mới đau lòng phát hiện, người thứ năm không ngờ là ngươi!
- Vì sao?
Hắc Hầu Nhi kinh ngạc nói:
- Ta cảm thấy đây là một trận cờ hay, có thể kiểm tra ngươi có thật muốn mang chúng ta cao chạy xa bay làm một phen sự nghiệp không.
Đoàn Phi quát lên:
- Ngươi tự cho là thông minh, sự việc thật sự trùng hợp như vậy? Lúc bức ta giết người mới đưa tới một người anh em tốt? Hơn nữa ngươi đến lúc nảy sinh ý tưởng, vội vàng đưa Giang Xương tới, dây thừng đều nới lỏng rộng rãi, vừa thấy cũng biết là giả dối, ta sao có thể mắc mưu?
- Ôi!
Hắc Hầu Nhi không còn lời nào để nói nữa. Đoàn Phi nhìn Thạch Bân, lại nhìn Hà Hải, nói:
- Các ngươi tại sao không nói chuyện?
Thạch Bân cười khổ nói:
- Nói cái gì tốt đây? Mắng bọn chúng một trận? Có gì hữu dụng đâu?
Hải Hà bất ngờ nói:
- Phi ca, huynh thực sự nghi ngờ chúng ta sao?
Đoàn Phi thẳng thắn nói:
- Dĩ nhiên, nếu có bằng chứng chỉ các ngươi, ta cũng không thể nhân tư phế công, các ngươi sẽ không trách ta chứ?
- Không, chỉ là có chút khó chịu trong lòng. Khi phát hiện thi thể ai cũng không nghĩ được rằng huynh đệ mình giết người, huynh nghi ngờ ta cũng là đúng thôi.
Hải Hà cười khổ nói:
Rượu và thức ăn của lầu Hạc Lai được mang vào, Đoàn Phi đút chút bạc cho lính canh ngục dàn xếp, Giang Xương và năm người được thả ra. Bọn họ đeo xiềng xích ngồi vây quanh bên cạnh bàn. Hắc Hầu Nhi, Phong Cẩu mấy người bọn hắn đều thả lỏng ra, ăn miếng thịt lớn uống chén rượu lớn, nói về chuyện cũ, giống như ngày xưa. Chỉ có Giang Xương có chút không thỏa mái, đến khi mọi người cho y uống hai chén rượu vàng, y mới cười nói.
Tiệc rượu liên tục ăn tới khi đốt đèn, rượu hết tiệc tan, bát đại kim cương huyện Bảo Ứng từ này về sau trở thành truyền thuyết.
Ba người Đoàn Phi từ phòng giam đi ra, im lặng một lúc. Mãi đến lúc tiễn Hà Hải ra cửa, Hà Hải mới nói:
- Phi ca. ba ngày sai đưa tang phụ thân, sau đó đệ muốn ở riêng, đến lúc đó...
Đoàn Phi vỗ vỗ vai gã, nói:
- Yên tâm đi, ta nhất định sẽ đi. Huynh đệ một nhà, nhất định ta sẽ không để cho đệ bị người khác ức hiếp. Cho dù là ông trời, ta cũng sẽ không để bọn họ thoát.
Hà Hải gật gật đầu rồi đi. Đoàn Phi và Thạch Bân trở về nhà, Nghiêm Bộ đầu đang đợi bọn họ.
Nghiêm Bộ đầu chia ra hai túi vải ném cho Đoàn Phi và Thạch Bân. Đây là tiền lợi tức bọn họ nhận được từ vụ án này. Đoàn Phi nâng túi tiền không hề nhẹ vừa được ném đến chỗ mình nằm lên, nói:
- Thủ trưởng, ngày mai tôi muốn cùng Thạch Bân đến Dương Châu giải sầu, lâu lắm là chạng vạng ngày kia quay về, huynh xem thế nào?
Nghiêm Bộ đầu nói:
- Đi đi, mặc y phục bình thường và mang theo thẻ bài. Đừng uống say, đừng gây chuyện, cũng đừng để cho người khác khi dễ. Đi ra ngoài, đừng để lộ tiền bạc ra. Uhm, ngoài ra cũng không cần chú ý gì khác, cứ theo ý của Mẫn đại nhân. Vụ này khá đặc thù, sau khi báo cáo Dương Châu có khả năng sẽ quyết chém đầu.
Vụ án rõ ràng không có trọng phạm nghi vấn, có thể phán chém đầu ngay. Vụ án này khá hung tàn, có khả năng dính đến chút phiền phức gì đó. Mẫn đại nhân muốn đem dao sắc chặt đay rối để kết thúc sự việc, điều này cũng là bình thường.
- Chuyện không liên quan đến chúng tôi, bọn họ là gieo gió gặt bão.
Đoàn Phi thản nhiên nói:
- Nếu đến lúc đó chúng tôi chưa trở về, xin thủ trưởng thay mặt chúng tôi cho bọn hắn uống chén rượu cuối cùng đi.
Sáng sớm Đoàn Phi và Thạch Bân đến chỗ lên thuyền ở bến tàu Tây Môn, theo đường kênh đào xuôi về phương Nam. Dọc đường đi gợn sóng yên bình, nơi chốn đẹp không sao tả xiết, khiến Đoàn Phi dễ vứt đi phiền lòng, hứng lên ngâm câu thơ:
- Cố nhân tây từ Hoàng Hạc Lâu
Tháng ba mùa hạ Dương Châu xuôi dòng
Cánh buồm khuất nẻo cuối sông
Trường Giang nước chảy mênh mông lạnh lùng
- Thơ hay, Phi ca không hổ là người đọc sách, đều đã làm thơ rồi.
Thạch Bân vỗ tay ủng hộ nói.
Đoàn Phi mỉm cười với gã. Khi hắn đang muốn nói cho gã biết đây là thơ của thi thánh Lý Bạch đời Đường, trên con thuyền đang lướt sóng, truyền ra một tiếng cười giòn tan, nói:
- Tiểu thư, cô nói có buồn cười hay không? Có hai người thật kì lạ, một người đầu trâu mồm ngựa, người kia càng kì quái, miệng không ngờ lại mọc ở mông.
Đoàn Phi nhìn theo thanh âm vọng tới, chỉ thấy trên con thuyền Giang Nam đang lướt sóng rất nhanh vượt qua thuyền bọn họ, một cô gái chừng 16 - 17 ngồi ở mép thuyền, hướng vào khoang thuyền mà cười đùa. Cô nàng xinh đẹp rạng ngời, mặt mày rực rỡ, đến cả khóe miệng be bé kia, cong cong nhếch lên phía trên cũng có vẻ khẽ cười cực kì đáng yêu. Trên đầu nàng tết hai bím tóc mai, khoác áo màu tím nhạt rất vừa, cổ áo tròn, không tay, bên trong mặc áo hoa màu hồng phấn dài tay. Không ngờ lại là một tiểu nha hoàn xinh đẹp.
Nha hoàn đã xinh như thế, tiểu thư kia chẳng lẽ không là quốc sắc thiên hương? Đoàn Phi mở to hai mắt nhìn vào trong khoang, chỉ thấy trong khoang thuyền mờ tối một đôi mắt long lanh như là đang mỉm cười nhìn sang mình. Trong đôi mắt ấy, ngoại trừ ý cười không nhịn được, dường như còn kèm theo cả một chút áy náy.
Bóng thuyền đã nhanh chóng vượt xa, Đoàn Phi và Thạch Bân một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, Thạch Bân kêu to một tiếng:
- Phi ca, nàng kia cũng là một bậc sắc nước.
Đoàn Phi trong đầu không ngừng nghĩ về đôi mắt như sao sáng của tiểu thư mang mạng che mặt kia. Dường như ánh mắt ấy đã hút hồn hắn rồi.
- Đồ tiểu tử chẳng biết gì. Người ta vừa rồi còn mỉa mai chúng ta, ngươi còn đắc ý như vậy.
Đoàn Phi hừ nói.
- Sao? Nàng nói cái gì hả?
Bộ dạng ngây ngốc của Thạch Bân khiến người chèo thuyền và những người khách khác bật cười to. Đoàn Phi cũng cảm thấy rất mất mặt.
Thời điểm buổi trưa hai người ở bến Dương Châu, những năm này Dương Châu là một trong mười đại đô thị của thế giới, phồn hoa đô hội bày ra trước mắt. Từ huyện Bảo Ứng tới, hai người như là nhà quê ra tỉnh, gặp gì cũng đều mới mẻ. Đoàn Phi còn đỡ, trên đường đi đi lại lại đều là nam thanh nữ tú, khiến Thạch Bân hoa hết cả mắt.
Sau khi vào thành Dương Châu, Thạch Bân hoàn toàn trợn tròn mắt, đâu đâu cũng lộ vẻ sầm uất, cũng không biết nên đi về phía nào nữa.
Chương 024: Giữa mùa hoa khói, xuôi về Dương Châu (2)
- Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu (1)
Trước hết đi mua ít đồ đã, sau đó xuôi dòng sông chơi đùa một chút.
Đoàn Phi nói xong, ngăn một người đi đường, chắp tay hỏi:
- Vị đại ca, xin hỏi Dương Châu có chỗ nào bán cái vật như pha lê, mà có thể nhìn phóng đại đồ vật không?
1. Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan
Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều,
Thu tận Giang Nam thảo vị điêu.
Nhị thập tứ kiều minh nguyệt dạ,
Ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu.
Gửi phán quan Hàn Xước ở Dương Châu (Người dịch: Trần Trọng San)
Núi mờ nước chảy xa xôi
Giang Nam cây cỏ tiêu điều về thu
Đêm nay trắng sáng cầu xưa
Mà người dạy sáo bây giờ là đâu?
- Ngươi nói là cái kính lúp, trong mấy cửa hàng châu báu đều bán. Ngươi có thể đến Tổng cửa hàng Bảo Đại Tường Dương Châu mà tìm, tuy nhiên có thể không rẻ, tầm khoảng 20 lượng bạc một cái đấy.
Người bị ngăn lại nhìn quần áo hai người biết là từ tỉnh lẻ tới, vì thế có chút nhắc nhở tỉ mỉ.
Đoàn Phi nhớ kỹ tên, sau đó lại hỏi đường rõ ràng, sau khi cảm ơn người nọ liền đi. Thạch Bân hỏi:
- Phi ca, huynh hỏi cái kính lúp kia để làm gì?
Đoàn Phi giải thích:
- Cũng không nhất định phải mua, xem cái đã rồi nói. Thứ ta muốn mua không phải là kính cho người già, mà là cái cần câu cơm.
Thạch Bân vẫn không hiểu. Đoàn Phi hỏi đường đến Bảo Đại Tường, cuối cùng tìm đến được ở ven sông nhỏ Tần Hoài bên cửa Đại Đông. Đây là một phố buôn bán sầm uất. Bảo Đại Tường chiếm một diện tích bề mặt lớn, trang hoàng đẹp đẽ quý giá, mà trong lại lộ ra vẻ lịch sự tao nhã, có thể thấy được thẩm mỹ của chủ nhân không phải tầm thường. Đoàn Phi và Thạch Bân đi qua cánh cửa cao cao mà vào.
Trong quán có mấy vị khách đang chọn trang sức châu báu, bất kể là nam hay nữ đều quần là áo lượt. Sau khi hai người Đoàn Phi đi vào lập tức đưa tới không ít ánh mắt tò mò.
Tiểu nhị của Bảo Đại Tường chạy ra đón khách, nhìn hai người quần áo giản dị, trên mặt y thoáng chút kinh ngạc, nhưng vẫn duy trì thần thái cung kính và chuyên nghiệp, cười hỏi:
- Hai vị công tử cần mua sắm trang sức châu báu gì ạ?
Đoàn Phi không có chút nào là lúng túng, Thạch Bân cũng kiên trì ưỡn ngực hiên ngang, nhưng lại không tự chủ được cúi xuống nửa người Đoàn Phi. Đoàn Phi sau khi xem xét qua, thuận miệng hỏi:
- Ta nghe nói các ngươi có bán cái kính lúp, không biết các ngươi có làm theo yêu cầu nghiệp vụ không?
Tên tiểu nhị kia cười nói:
- Làm theo yêu cầu của quý khách là chuyện thường xảy ra. Không biết công tử muốn làm cái kính lúp theo kiểu dáng nào?
Đoàn Phi lấy tay vẽ ra một vòng tròn, nói:
- Hình tròn, ở giữa dày, hai bên mỏng, ở ngoài bọc bằng cán gỗ.
Tiểu nhị chợt nói:
- Ồ! Hóa ra công tử muốn yêu cầu làm cái kính lồi. Thứ này làm bình thường thật ra cũng dễ, nhưng lớn như vậy thì lại phải dùng loại pha lê tốt nhất, hơn nữa tiền công phải hơn 100 lượng bạc. Nếu công tử muốn làm, sau khi giao tiền thì thợ thủ công lập tức bắt đầu làm theo yêu cầu của ngài.
Lúc này không biết đã phát minh ra thủy tinh hay chưa, nên chế tác thấu kính tốt nhất đều phải dùng pha lê loại thượng hạng, cho nên giá cả tương đối đắt. Không ngờ làm kính lúp cần đến 100 lượng bạc, Đoàn Phi ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Cũng không quá đắt, xem cái đã rồi nói. Mặt khác ta còn muốn yêu cầu một vài điều phức tạp khác.
Đoàn Phi khoa tay múa chân một lúc, tên tiểu nhị kia bị làm cho hồ đồ rồi. Một lão chưởng quầy đứng bên chú ý đã lâu đi tới ha hả cười nói:
- Yêu cầu làm đồ vật phức tạp thì nên đi gặp trực tiếp thợ chế tác mà giải thích. Công tử, xin mời theo ta.
Đi xuyên qua một loạt các gian phòng, lại đi qua một khoảng sân, Đoàn Phi được dẫn đến hậu viện của Bảo Đại Tường, tiến vào giữa một đám thợ thủ công đang làm việc.
- Thợ cả Lưu là thợ thủ công chế tác kính lúp thuần thục nhất của chúng ta. Công tử cần gia công chế tác như thế nào thì chỉ tỉ mỉ cho ông ấy là được.
Lão chưởng quầy giới thiệu cho Đoàn Phi một thợ thủ công.
Đoàn Phi trước tiên nói về cái kính lúp mình muốn làm một lần, thợ cả Lưu gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kĩ. Đoàn Phi lại giải thích cặn kẽ về đồ vật của người kia cho ông nghe, thợ cả Lưu không khỏi dần dần nhíu mày lại. Cái gì là đài kính, vật kính, quản kính, kính quang lọc, thấu kính lồi, rồi những thứ có thể điều tiết trái phải cao thấp... Thứ này quả thực rất phức tạp.
Đoàn Phi nói một hồi lâu, cuối cùng đành phải vẽ ra, rốt cục thợ cả Lưu cũng hiểu được. Bên cạnh còn có mấy ông thợ vây quanh, tò mò nhìn thứ tân kì này.
- Công tử từ nói vật này có thể phóng đại hạt gạo gấp trăm lần nghìn lần sao?
Lưu thợ cả hoài nghi hỏi.
Đoàn Phi liếm liếm môi khô, nói:
- Đúng vậy, một thấu kính lồi có thể phóng đại gấp bội, kính hiển vi này tạo ra tinh vi hơn, phóng đại gấp nghìn lần là không đùa.
Thợ cả Lưu yên lặng gật đầu, nói:
- Theo như lời công tử nói, kính hiển vi này cũng không khó chế tạo, chỉ là mấy cái kính lồi yêu cầu quá cao, tiêu phí không tránh được rất nhiều. Tiền công ít nhất phải 300 lượng bạc.
- 300 lượng cơ à?
Đoàn Phi có chút khó xử. Dạo này hắn cũng buôn bán lời lãi không ít, tuy nhiên ngày hôm qua tạm thời tiêu hết 50 lượng bạc sắp xếp cho đám huynh đệ ở nhà từ thiện một thời gian ngắn, rồi lại được chia chút đỉnh. Xem như bây giờ tính hết cũng chỉ có 250 lượng trong người, vốn định mua vài thứ để ưu đãi cho chưởng quầy, không ngờ lại tốn kém như vậy. Hay là giảm bớt yêu cầu về cái kính hiển vi đi?
- Để ta xem xem.
Một giọng bình tĩnh điềm đạm đột nhiên vang lên. Đám thợ đều tránh ra. Một người đàn ông chừng 30 tuổi đi đến, cầm lấy phác thảo của Đoàn Phi nhìn kỹ.
- Sư phụ Chu Triết là một trong 7 vị danh chấn trong giới châu báu Giang Nam.
Lão chưởng quầy thấp giọng giới thiệu với Đoàn Phi.
Sư phụ Chu nhắm mắt trầm tư một lúc, đột nhiên trợn mắt, hai mắt thần thái sáng ngời, nhìn Đoàn Phi, trầm giọng hỏi:
- Ngươi nói thứ này có thể phóng đại một ngàn lần?
Đoàn Phi gật gật đầu khẳng định. Chu sư phụ quay đầu nói với lão chưởng quầy:
- Trương chưởng quỹ, thứ này nếu thật sự hữu dụng, đối với điều kiện chế tác của chúng ta, thứ này có nhiều hữu ích. Ta muốn cùng Lưu thợ cả xem thứ này nhanh chóng làm ra xem thế nào.
Đoàn Phi nhún nhún vai, giang tay nói:
- Nhưng ta không có nhiều tiền như vậy.
Chu sư phụ mỉm cười, nói:
- Thứ này nếu thật sự hữu dụng, chỉ cần ngươi đáp ứng một điều kiện của ta, ngay cả cái thấu kính lồi lớn kia ta cũng miễn phí cho ngươi. Nếu thứ này vô dụng, ta cũng chỉ thu của ngươi 150 lượng thôi.
- Điều kiện gì?
Đoàn Phi cảnh giác hỏi.
Chu sư phụ mỉm cười nói:
- Chính là phải tuyệt đối giữ bí mật, không được tùy tiện dùng trước mặt người khác, và cho phép Bảo Đại Tường chúng ta tùy ý phục chế sử dụng vật ấy.
- Là hai điều kiện!
Đoàn Phi nói rất nhanh:
- Bất quá ta đáp ứng ông, một lời đã định, tứ mã nan truy.
Chu Triết ha hả cười nói:
- Lưu thợ cả, ngươi giúp vị công tử này làm cái thấu kính lớn kia trước. Cái kính hiển vi này ta cũng cần suy xét một chút cấu tạo của nó. Vật này do công tử thiết kế, công tử nếu có rảnh rỗi, có thể ở bên chỉ điểm một chút. Hoặc là hai vị cũng có thể ra đường đi dạo. Cái thấu kính lồi kia ước chừng làm 1 canh giờ, kính hiển vi này e rằng cần vài ngày mới xong được.
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Không được. Ta cần nó trước trưa mai, hay ta cùng ông làm đi. Tuy nhiên giá cả cần phải giảm nữa, còn hai vấn đề ăn ngủ của chúng tôi nữa.
Chu Triết ha hả cười nói:
- Công tử thật đúng là tính kế tinh thông. Được rồi, vấn đề này ta sẽ tính. Trương chưởng quỹ, xin sắp xếp vấn đề ăn ngủ cho bọn họ. Có thể bắt đầu được chưa?
Kính hiển vi so với kính lúp đúng là phức tạp hơn rất nhiều. Các kết cấu đều không phải là tùy ý độc lập. Đường kính thấu kính lớn nhỏ, độ dày, độ cong, cường độ ánh sáng, góc độ khúc xạ đều phải chú ý kỹ. Tri thức học sinh trung học thế kỷ 21 đều biết này lại khiến cho người thợ thủ công thiện nghệ thời đại này hết sức khó hiểu. Đoàn Phi đành phải dùng cả tay lẫn miệng chậm rãi giải thích cho ông ta về cơ sở vật lý về quang học. Đợi sau khi ông ta hiểu được những kiến thức này, Đoàn Phi một lần nữa cùng chế tạo một cái kính hiển vi vô cùng đơn giản mà thực dụng. Mấy tấm ván gỗ ghép lại cùng với thấu kính dựng lên, lại còn bố trí một kính đồng có thể trượt lên trượt xuống được. Một cái kính hiển vi sơ khai cuối cùng đã được chế tạo thành công.
Kính hiển vi là một trong những phát minh vĩ đại nhất của khoa học cổ đại. Khi nó lần đầu được xuất hiện trên đất Đại Minh, đã gây ra một chấn động nho nhỏ ở hậu viện Bảo Đại Tường. Mọi người tranh nhau dùng kính hiển vi xem từ một vật còn nhỏ hơn đầu kim, bọn họ phát hiện ra trong giọt nước mưa trong suốt còn nhiều sinh vật nhỏ sinh sống. Trương lão chưởng quầy sau khi nhìn đã không khỏi sợ hãi nói:
- Khó trách kinh văn nói phật nhìn trong bát nước, thấy 84 nghìn con côn trùng, quả nhiên là sự thực.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]