Đoàn Phi kinh ngạc một tiếng, Lý đại nương ngoái đầu lại hét:
- Muội tử, không mau tới bái kiến ba vị đại nhân!
Một phụ nữ trung tuổi lập tức đi gần tới, hướng tới ba vị nói:
- Dân phụ bái kiến ba vị đại nhân, nghe tới danh tiếng các vị, nên chủ định tới bái kiến, không biết ba vị đại nhân có dặn dò gì không ạ?
Đoàn Phi nói:
- Ngươi chính là Lý nhị nương? Chắc ngươi đã đi qua hậu viên nha huyện của Hứa đại nhân rồi? ở đó có một nha hoàn tên là Tiểu Vân, hiện tại cô ta mất tích rồi, ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra không?
Lý nhị nương một mặt suy tư, một mặt trả lời:
- Đúng là có người này, đúng rồi cô ta cũng đã từng mua của ta vài món đồ, cô ta là nha đầu chuyên trồng hoa trong phủ Hứa, mấy ngày trước vẫn còn gặp mà bây giờ đã mất tích rồi? cũng không có gì là lạ, mấy hôm đó cô ta còn hỏi tôi rất nhiều chuyện kì lạ, nghe ngóng chuyện ở Dương Châu. Hình như có người nói với cô ta mấy phú thương ở Dương Châu đang tuyển người, điều kiện lại rất tốt, cô ta cũng có vẻ động lòng, nhưng lại sợ bị người ta lừa, vì thế mới hỏi tôi. Tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ thuận miệng nói thêm vài câu, hay là cô ta đi thật sự rồi? nếu thế thì nguy rồi, đa phần đều bị bọn bắt cóc lừa thôi.
Đoàn Phi nhìn Thạch Bân một cái, hỏi:
- Thế tên của Vương tam cô và Hậu mụ chắc bà cũng từng được nghe Tiểu Vân nói rồi?
Lý nhị nương gật đầu liên tục, nói:
- Nghe nói rồi, chỉ có điều không phải ở trong Hứa phủ, bình thường cũng không hay gặp mặt, quan tâm lẫn nhau, tuyệt đối không phá đám nhau, vì vậy tôi mới không nói thật với Tiểu Vân. Vương tam cô chắc chắn không làm những chuyện bắt cóc lừa gạt, nhưng cái bà Hậu mụ nghe nói trước kia đã từng làm việc ở Thiên Hương lầu, sau đó tự chuộc thân, lại biết chút y thuật về phụ khoa, nên thành bà đỡ, một mặt chữa bệnh cho người ta, mặt khác lại dùng những lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ người khác, còn việc bà ta có bắt cóc lừa người hay không tôi không biết.
Đoàn Phi cẩn thận quan sát thần sắc của Lý nhị nương, chắc hẳn bà ta phải biết chuyện này, chỉ có điều đang băn khoăn nên chưa nói ra, Đoàn Phi đổi ý định, nói:
- Lý Phúc, dẫu sao ta cũng tìm được Lý nhị nương rồi, ở đây không có chuyện của ngươi nữa, ta muốn mượn căn phòng này một lúc, hai vợ chồng các ngươi đi ra ngoài đi.
Sau khi đuổi hai vợ chồng Lý Phúc ra ngoài, Đoàn Phi vẫn lệnh cho Thạch Bân và Quách Uy đứng ở bên ngoài canh gác, trong phòng chỉ còn Đoàn Phi và Lý nhị nương, Đoàn Phi cười lạnh lùng nói:
- Ta không muốn nhiều người biết, Lý nhị nương ngươi còn có điều gì cứ nói thẳng ra đi.
Lý nhị nương tôn kính mà nói:
- Đại nhân đúng là người hiểu biết, ta tuyệt không dám giấu diếm. Bà Hậu mụ đó đúng là có làm mấy chuyện bẩn thỉu xấu xa, chỉ có điều hành tung của bà ta bất định, tôi cũng không biết tìm bà ta thế nào, chỉ nhớ Tiểu Vân đã từng hỏi tôi về một người, nói về một Hạ viên ngoại ở Dương Châu. Tôi cũng không thông thuộc đất Dương Châu giàu có ấy, cũng không biết Hạ viên ngoại buôn bán gì, nhưng Tiểu Vân chỉ hỏi tên của người này, rõ ràng Hậu mụ để lại một mắt xích cho Tiểu Vân. Sai gia chỉ cần điều tra theo manh mối này đi tìm, chắc chắn không sai đâu.
Đoàn Phi, Quách Uy, Thạch Bân vội vội vàng vàng trở lại nha huyện, Nghiêm bộ đầu vẫn chưa quay lại, ba người lại vội vàng đến nha môn, khó khăn lắm mới tìm được Nghiêm bộ đầu, nói tất cả những tin tức thu thập được nói cho Nghiêm bộ đầu. Nghiêm bộ đầu trầm ngâm một lúc, quyết đoán nói:
- Ta bây giờ phải đi gặp Mẫn đại nhân.
Sau khi trở lại nha môn, ba người Đoàn Phi, Thạch Bân, Quách Uy nhận được lệnh ăn cơm trưa xong vội vàng đi thuê thuyền, đem theo cả Lý nhị nương, sau đó tất cả mọi người cùng lên thuyền đi Dương Châu.
Trên đường đi nhìn thấy phong cảnh thân thuộc, Đoàn Phi không kìm được lòng liền nhớ đến tiểu thư và nha hoàn đi sát thuyền mình trong chuyến đi Dương Châu lần trước. Tuy đó chỉ là ánh nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt tuyệt đẹp sáng như sao ấy thật khiến người ta một khi nhìn thấy khó mà quên được.
Chỉ nghe Thạch Bân than:
- Phi ca, huynh còn nhớ huynh còn nhớ nha đầu xấu xí lần trước đã mắng bọn ta không? Không biết lần này đi Dương Châu có cơ hội được gặp mặt không? từ trước tới giờ lần đầu tiên gặp được người con gái xinh đẹp đến thế, nếu lấy được người như thế làm vợ thì tốt biết bao.
Sau khi Nghiêm bộ đầu và Quách Uy nghe được liền truy hỏi, Thạch Bân đắc ý không vì bị chửi mà lấy làm hổ thẹn, bộ dạng si tình khiến Đoàn Phi không nhịn được cười.
Vào khoảng giờ thân (bốn giờ chiều) xuống thuyền trên bến bên ngoài thành Dương Châu, sau đó tới nha môn Dương phủ, bốn người Đoàn Phi nghỉ ngơi trong hành lang bên ngoài phòng bộ hình. Nghiêm bộ đầu sai nha dịch đi báo tin, dự định sẽ lần lượt tới bái kiến thông phán Dương Châu Tạ Chí Quân và Tổng bộ Sử Vũ Phong, kết quả là Sử Vũ Phong lại không ở Dương Châu, Thông phán đại nhân triệu kiến hắn.
Thông phán quản lí một phủ, là người lãnh đạo trực tiếp của Nghiêm bộ đầu, Nghiêm bộ đầu cẩn trọng tiến về phía trước tham kiến, Tạ Chí Quân nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói:
- Nghiêm đại nhân, gần đây quý huyện hơi không được bình yên nhỉ.
Nghiêm bộ đầu sống lưng hơi đồ mồ hôi, vội vàng trả lời:
- Vâng, Bảo Ứng liên tục xuất hiện án mạng, may mà đều kịp thời phá án, xin đại nhân minh xét.
Tạ Chí Quân ho một tiếng, lật đi lật lại hồ sơ trên mặt bàn nói:
- Những vụ án trước đây ở huyện bị trì hoãn kéo dài chưa được phá, gần đây có vài vụ lại được xử lí nhanh chóng, thế là vì cớ gì?
Nghiêm bộ đầu lau mồ hôi, đáp:
- Điều này là do Mẫn đại nhân đã giao những án hình sự cho Điển Sử Hứa đại nhân phụ trách, hơn nữa trước đó không lâu Hứa đại nhân lại không được khỏe, trách nhiệm phá án lại rơi vào hạ quan, thật may hạ quan đã không làm nhục mệnh.
- Nói láo!
Tạ Chí Quân lạnh lùng đáp một tiếng, nói:
- Năng lực của ngươi thế nào lẽ nào ta không biết? Nghe nói ngươi chiêu nạp được một Tiểu Bộ Khoái rất giỏi phá án, vì thế còn gây chuyện với Điển Sử Hứa Dục, đúng là có chuyện này không?
Nghiêm bộ đầu cười đáp:
- Đúng, chuyện gì cũng không qua nổi mắt đại nhân, đúng là có chuyện đó, viên Điển Sử Hứa Dục đó là do đố kị, luôn làm khó hạ quan, xin đại nhân minh giám.
Tạ Chí Quân hừ nói:
- Tới chỗ này rồi còn muốn cứng đầu, ta không quan tâm ngươi muốn sao, nhưng ta muốn mượn dùng người này, ngươi có đem theo hắn đi cùng không, gọi hắn vào đây.
Trong lòng Nghiêm Bộ đầu thầm nhủ, bất đắc dĩ đành phải gọi Đoàn Phi vào. Đoàn Phi tiến tới chỗ Thông phán đại nhân, sau đó đứng bên cạnh Nghiêm bộ đầu. Hắn không quen gặp quan thì phải hơi cúi người, đầu không cúi lưng không cong, đứng giống như tiêu thương thẳng tắp, bắt gặp ánh mắt của phán quan cũng không thấy lo sợ. Thấy Thông phán đại nhân chỉ nhìn mình mà không nói gì, hắn liền mỉm cười nhắc:
- Đại nhân
Tạ Chí Quân ho lên một tiếng, có phần vừa lòng gật đầu nói:
- Không tồi, ngươi là Đoàn Phi sao? Nghe nói ngươi và Điển Sử đã náo loạn không thoải mái, ngươi chắc cũng biết Hứa Dục chính là thám tử của Đông Xưởng, ngươi đắc tội gã cũng không hay đâu.
- Mong đại nhân chỉ giáo!
Đoàn Phi chắp tay, cung kính nói
Tạ Chí Quân nói:
- Ngươi cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần ngươi giúp ta một chuyện này, ta có thể bảo đảm ngươi sẽ không sao!
Đoàn Phi trầm giọng nói:
- Đại nhân xin cứ nói, bỉ chức sẽ cố gắng hết sức.
Tạ Chí Quân nhìn Nghiêm bộ đầu một cái nói:
- Chuyện này Nghiêm bộ đầu có biết một phần, tháng trước vì chuyện đó còn điều một vài bộ khoái đi, hơn nũa vì thiếu người nên ngươi mới được cử làm bộ khoái.
Đoàn Phi không đáp lời, Nghiêm bộ đầu lúc này chen ngang nói:
- Đại nhân, Vương phó bộ đầu bọn họ hiện tại đã khỏe chưa?
Tạ Chí Quân cau mày nói:
- Chưa khỏe, bên đó cũng có vài người bị chết. Nếu không vì Dương Châu gần đây không được bình yên, ta đều phải đích thân đi trấn thủ. May mà các huynh đệ cũng chỉ bị thương, vẫn chưa bị ảnh hưởng đến tính mạng, nếu không đã sớm bị ép tới mức không chống đỡ nổi.
Trong lòng Đoàn Phi cũng có chút kinh ngạc, rút cuộc là án gì, mà lại có ngươi chết liên tiếp, lẽ nào lại là sát thủ biến thái? Đến Bộ khoái cũng bị thương, có thể thấy đã tiếp cận được với hung thủ, nhưng sao vẫn chưa thể bắt được hung thủ?
Nghiêm bộ đầu kinh ngạc một tiếng, Tạ Chí Quân nhìn hắn, lại nhìn sang Đoàn Phi, cuối cùng quyết định nói:
- Bọn họ có bao nhiêu người? đợi chút nữa cùng ngồi thuyền đến Như Cao, nếu thấy Tổng bộ Sử Vũ Phong hãy nói là ta bảo các ngươi đi hỗ trợ phá án. Đặc biệt là Đoàn Phi, nếu có chuyện gì thì phải trực tiếp nói chuyện với Sử đại nhân, ông ta sẽ giúp đỡ các ngươi. Vụ án này đã để quá lâu rồi, không được kéo dài thêm nữa.
- Vâng, ty chức tuân mệnh!
Nghiêm bộ đầu vui vẻ nói
Đoàn Phi nói:
- Đại nhân, ty chức cùng với Nghiêm bộ đầu tới Dương Châu để phá vụ án bắt cóc một người con gái, mong đại nhân cho phép tại hạ phá vụ án này trước, tìm được người mất tích sẽ đi Như Cao liền.
- Vụ án đó ta sẽ sai người đi phá, ngươi không cần lo đâu, Tạ Chí Quân nói
Đoàn Phi vẫn kiên nhẫn nói:
- Đại nhân, vụ án này đã qua tay tại hạ, tại hạ phải phá xong nó mới yên tâm, nếu không sẽ khó chịu trong người mà làm hỏng việc, mong đại nhân thông cảm.
Nghiêm bộ đầu nóng giận đến mức liếc nhìn Đoàn Phi một cái, Đoàn Phi không hề sợ hãi nhìn thẳng vào mắt thông phán đại nhân, Tạ Chí Quân nhăn nhó mặt mày nói:
- Thôi được, ta cho ngươi một nửa ngày, làm xong chuyện lập tức lên thuyền đi Như Cao, mau đi đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]