Còn chưa đến gần, người kia đã cao giọng chào đón.
- Sử đại nhân… Đoàn huynh đệ.
- Hạ đại ca (thiếu hiệp) (đại sư huynh).
Đoàn Phi, Sử tổng bộ, Nhạc Ngọc Kỳ cũng lần lượt lên tiếng đáp lại.
Người mới tới là Hạ Thịnh, y vừa thở hổn hển vừa rảo bước nhanh đi tới, y phục trên người xộc xệch, Đoàn Phi liếc nhìn liền nhận ra, trên tóc y còn vương lại mấy cọng cỏ xơ xác.
Hạ Thịnh vừa tới liền quay qua Nhạc Ngọc Kỳ, quan tâm hỏi han:
- Ngọc Kỳ, ngươi không sao chứ? Có giao thủ với kẻ đó không?
Nhạc Ngọc Kỳ thuật lại toàn bộ sự việc cho y, sau đó hỏi lại:
- Đại sư huynh, huynh có đánh nhau với hắn sao?
Sắc mặt Hạ Thịnh không vui lắm, y nói:
- Ta ngay từ đầu đã không đuổi kịp các ngươi, chỉ còn cách lần theo dấu hiệu ngươi để lại dòng đường. Nhưng đi chưa được bao lâu thì bị một kẻ mặc y phục đen chặn lại, hắn ném một cây phi tiêu về phía ta rồi bỏ chạy thoát thân, ta không tài nào nhìn ra khinh công của hắn, chỉ biết tốc độ không thua kém ta là bao, giống như một con rắn uốn lượn trơn trượt. Ta đuổi theo hắn tới một bãi cỏ, chẳng biết hắn làm thế nào khiến cho vô số cây cỏ tự dưng rơi xuống đầu ta, chặn mất tầm nhìn của ta. Đến khi ta chui ra được thì hắn đã biến mất.
Hạ Thịnh xòe tay, một cây phi tiêu chữ thập sắc lẻm nằm trong tay hắn, Sử tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965865/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.