Đoàn Phi mặc dù động tác chậm hơn nhưng cũng đứng lên, rút đao đuổi kịp, Nghiêm bộ đầu hành động nhanh hơn, vọt lên phía trước nhỏ giọng căn dặn:
- Cẩn thận một chút! Đi theo sau ta!
Với thân thủ cao minh, hung thủ muốn giết bọn họ quả thực dễ như trở bàn tay, thế nhưng Đoàn Phi vẫn không khỏi cảm động trong lòng. Trước khi rời phòng hắn quay đầu định cảnh báo ba cha con họ Vương, nhưng cả đại sảnh lúc trước ăn uống linh đình đã vắng lặng từ lâu.
- Mẹ nó, lẩn nhanh thật, thảo nào chết nhiều như vậy mà mãi chưa đến phiên bọn họ…
Đoàn Phi rủa thầm trong lòng, đoạn rảo bước theo sau Nghiêm bộ đầu chạy về phía tiền viện.
Sử tổng bộ đứng cạnh một vườn trồng hoa, thần sắc nghiêm trọng, cách đó mấy mét mười mấy người hầu nha hoàn nghe loạn chạy tới giờ đang run rẩy co rúm lại thành một vòng bán nguyệt, che khuất tầm nhìn của hai người đến sau.
Xuyên qua đám người kia, Nghiêm bộ đầu cùng Đoàn Phi nhanh chóng tiến vào hiện trường, lập tức nhìn thấy một xác người co quắp dưới một gốc cây thược dược.
Nhìn tấm lưng kia Đoàn Phi cảm thấy có phần quen thuộc, Nghiêm bộ đầu đột nhiên hô lớn:
- Là lão quản gia dẫn chúng ta vào.
Lão bộ đầu tuy già nhưng nhãn lực so ra vẫn còn rất tốt, về điểm này Đoàn Phi còn phải học hỏi nhiều. Người nằm dưới đất máu loang xa ba thước đúng là quản gia nhà họ Vương, mọi người gọi ông là Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965857/quyen-1-chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.