Hiện giờ đã qua mùa mưa xuân dai dẳng triền miên, nhưng trong đámngười hối hả trên đường vẫn có không ít người đội nón rộng vành, tay cầm dù. Đoàn Phi trong lòng khẽ động, hắn bỏ ra mười đồng mua một chiếc nón rộng vành đội lên, kéo vành nón xuống che kín khuôn mặt, chậm rãi bướcvào cửa tiệm Đại Thông ngân trang Dương Châu.
Thời đại nàyngân trang gần giống với ngân hàng thời hiện đại, nhưng vào thời nhàMinh, ngân trang chỉ chuyên phục vụ những người giàu có, những người dân bình thường kiếm vài lượng bạc đã khó, làm gì có nhiều tiền để cất vàongân trang chứ? Vì vậy khi Đoàn Phi đi vào ngân trang, bên trong vô cùng vắng vẻ, ngoài hai người làm công cao to lực lưỡng đang cầm chổi lônggà lau chùi khắp nơi ra, một người khách cũng không có.
ĐoànPhi đoán chừng hai người làm công kia thực ra là bảo an, nếu như cóngười dám cả gan có ý đồ xấu với ngân trang, hai tên nô bộc này sẽ đánhngã bọn chúng ngay lập tức.
Đoàn Phi ngấm ngầm đánh giá bọnhọ, hai người họ cũng đang quan sát hắn. Trưởng quỹ của ngân trang đứngsau quầy, cách một khoảng quầy rộng và lan can dầy, cười nói với ĐoànPhi:
- Khách quan, ở đây là cửa tiệm Đại Thông ngân trang Dương Châu, ngài có gì cần giúp đỡ không?
Đoàn Phi thong thả bước đến trước quầy, lấy từ trong ngực ra một tấm ngọc bài, đưa vào qua lan can, nói:
- Ta muốn lấy hai mươi vạn lượng bạc, đổi thành một tấm ngân phiếu một vạn lượng.
Hai mươi vạn lượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965806/quyen-1-chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.