Trên người gã mà Giang Bân chọn có một luồng sát khí, Giang Bân đira từ huyết chiến sa trường, tự nhiên cảm nhận được, hơn nữa người nàynét mặt dọc ngang, thân người to cao, vẻ ngoài rất hung ác, nghĩ rằngchắc sẽ không lép vế trước một gã bộ khoái nho nhỏ.
Ai dè người nọ quay đầu nói:
- Ngươi hỏi Phi gia? Phi gia là một vị quan tốt ah, nếu không phải Phigia phá án như thần, ta đã bị lão béo cửa đối diện vu oan chết rồi, Ấy,Phi gia, sao người ăn vận như vầy? Muốn đi câu à? Muốn ăn thịt thì tớitiệm của ta tùy ý lấy đi, câu cá gì chứ?
Chính Đức chợt cười hahả, sắc mặt Giang Bân khó coi giống như ăn phải một con ruồi đầu xanhvậy. Đoàn Phi bắt chuyện với Lý đồ tể (người làm nghề giết mổ súc vật)nói:
- Hóa ra là Lý đại ca, ta đã sớm không còn làm bộ khoái, bây giờ chuẩn bị cùng ba vị bằng hữu đến mặt hồ chơi chút, ý tốt của Lý đại cata xin ghi nhận.
Trải qua một khúc nhạc đệm nho nhỏ, Giang Bânkhông còn dám tùy tiện kiếm mối nữa. Bốn người ra khỏi thành, xa gần córất nhiều hán tử to con giả trang thành du khách đang lảng vảng, ĐoànPhi cũng không nói toạc ra, dẫn ba người đi ngang qua cửa nhà nhưngkhông ghé vào, trực tiếp đến bến đò.
Bốn người thuê một conthuyền đáy bằng hạng trung, loại thuyền này thích hợp chèo trên mặt hồnước cạn. Lúc Đoàn Phi chọn con thuyền này mang theo chút toan tính,chiếc thuyền này không những có bàn có ghế, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965755/quyen-2-chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.