Đoàn Phi đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Ngay đó lại thấyKê Phó Sứ kêu người tới giúp Đoàn Phi dọn một cái bàn trúc, rồi đem từng chồng từng chồng hồ sơ án sang đặt hết lên bàn của Đoàn Phi. Kê Phó Sứrất nghiêm túc nói với Đoàn Phi:
- Ti chúng ta chú trọng nhất làphá hình án. Ngươi đã giỏi việc phá án thì trọng trách này ta nên giaolại cho ngươi. Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi vài câu. Xử lý án nhất địnhphải cẩn thận, không được qua loa đại khái mà phải tìm hiểu đến tận chân tơ kẽ tóc, phụ nữ không được tùy tiện truyền đến, tra án kết án khôngthể mang theo thành kiến.
Kê Phó Sứ nhét một quyến sách nhỏ vào trong tay Đoàn Phi, nói:
- Ta không nói nhiều nữa. Đây là bảo bối do ta tự tay ghi chép lại – từ điển quý của người làm quan (kinh nghiệm trải qua trên quan trường). Lúc ngươi rảnh rỗi thì chămchỉ đọc nhiều vào. Ngươi vẫn còn trẻ, có nhiều thứ nên hiểu rõ một chútthì tốt hơn. Ta đây phải đi gặp gỡ các Chức Ti đây. Mọi thứ đều nhờ cậycả vào ngươi.
Kê Phó Sứ vội vàng chạy mất như đang tháo chạy. Đoàn Phi ở phía sau gọi với theo:
- Đại nhân, hai người hạ quan đưa tới nên sắp xếp như thế nào?
Kê Phó Sứ không quay đầu lại nói:
- Đem tên tuổi báo lại cho Ngũ đại nhân, ông ấy sẽ tự sắp xếp.
Phạm vi trách nhiệm và quyền hạn của Đề Hình Án Sát Sứ Ti không chỉ làphụ trách việc phá hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965736/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.