Dừng tay! Dừng tay! Đoàn đại nhân, Đoàn đại nhân đi đâu mất rồi?
Trưởng thôn hai bên cùng nhóm các bô lão lớn tiếng quát dừng lại, tạithời điểm hỗn loạn liệu mấy ai nghe lời bọn họ? Cho dù bắt lấy một tênbiết nghe lời, đảo mắt lại bị cuốn vào đám hỗn loạn. Bọn họ tìm bóngdáng Đoàn Phi tứ phía, lại thấy bàn xử án bị đẩy ngã. Kinh đường mộc vàlệnh bài rơi toán loạn dưới đất, đâu còn bóng dáng của Đoàn Phi nữa.Những tên thuộc hạ hàng ngày tác oai tác quái cũng không thấy đâu nữa.
Trong khoảng khắc hai bên nhìn thấy nhau, những địch nhân mười mấy nămđánh từ nhỏ tới lớn giờ chúng ngay trước mặt, mấy cụ già cũng không quan tâm tuổi già sức yếu, bọn họ cứ như trở về mười mấy năm trước, tronglần đầu khi phát sinh xung đột với đối phương, mấy lão già đầu tóc bạcphơ cũng ngươi một quyền ta một quyền đánh lộn với nhau.
Khihai bên được gọi đến bờ sông không một ai mang theo vũ khí, Đoàn Phichọn khúc sông này thậm chí đến hòn đá cuội cũng tìm không thấy mộtviên. Hai bên chỉ có thể dùng cách đánh cơ bản nhất đấu với đối phương,ngươi cào rách mặt của ta, ta đánh cho gãy mũi của ngươi, ngươi giẫm gãy xương sườn của ta, ta bẻ gãy chân của ngươi.
Hai trăm ngườitrong cảnh tay đấm chân đá, mặc dù kém xa vạn người ẩu đả điên loạn trên sân bóng, nhưng Đoàn Phi trốn ở bên như được xem cảnh hay. Đến khiThạch Bân nhắc nhở hắn đã không còn sớm, nếu còn tiếp tục đánh sẽ xảy ra chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965715/quyen-2-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.