Đoàn Phi không hiểu hỏi:
- Thanh niên cường tráng trong thôn saokhông đi ra ngoài núi tìm cơ hội? Ta thấy các người vừa rồi đánh nhaurất hung hãn, đi tòng quân chẳng phải rất tốt sao?
- Điều này…
La Lương Huy thở dài:
- Lớn lên tại đây, ai cũng không nỡ rời đi, hơn nữa, người trong núi đira những địa bàn lớn hơn liền bị người khác coi thường, trưởng bối trong thôn, vợ lo cho con, chồng ở ngoài khổ cực, những người muốn đi cũngkhông thể đi được.
Đoàn Phi tỉnh ngộ gật đầu, nhưng hắn lại hỏi:
- Vậy sao lại không đi tòng quân? Chẳng lẽ lại sợ lên chiến trường?
Thôn trưởng hai thôn đều khổ cười, Đoàn Phi còn tưởng họ đồng tình, Phán quan phủ Thụy Châu Bành Hưng kinh ngạc nói:
- Đại nhân thực sự không biết sao? Đại Minh ta dùng đều là Vệ sở binh.
Qua sự giải thích, Đoàn Phi mới biết triều Đại Minh vì khống chế quân đội,chọn dùng đều là Vệ sở chế. Vệ sở binh còn được gọi là đồn điền binh,binh đinh nhiều thế hệ nối tiếp nhau, cấp dưỡng theo đồn điền, chế độnày vào thời kì khai quốc Minh triều vì nhằm tiết kiệm lượng lớn tàinguyên, nhưng thời gian dài liền lộ rõ sự khiếm khuyết.
Vệ sởbinh chế kiểu cha truyền con nối này khiến có những người sinh ra đã xác định theo quân ngũ, không cần biết bản thân y có đồng ý hay không, thân thể có đủ tư cách hay không. Có người muốn làm binh nhưng lại không cócơ hội đền đáp quốc gia, giống như những người cường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965712/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.