Căn cứ vàomiêu tả trong hồ sơ vụ án, Đoàn Phi thấy rằng sau ba năm kết cấu của căn phòng gần như không thay đổi, xem chừng chủ mới không có ý định sửasang căn phòng. Trong phòng không có mấy đồ mới, ngay cả gạch vuông rảinền cũng đều gồ ghề, ít nhất đã dùng hơn mười năm rồi.
Tô Dung thấy Đoàn Phi nhìn chằm chằm xuống đất không lên tiếng, nói:
- Công tử, người nhìn ra cái gì rồi sao?
Đoàn Phi lắc đầu nói:
- Không có gì, đã ba năm rồi, không thể có dấu tích gì, ta là chỉ đếnxem kết cấu của căn phòng, đi thôi, nhớ mang theo châm của ngươi nhé.
Tô Dung lười không buồn trả lời, sau khi nhìn Đoàn Phi đi mất dạng mớiquay lại thu hết châm lá liễu về, sau khi đi ra ngoài phố cô lại nói:
- Công tử, bây giờ tiểu nữ nên đưa công tử đi bến tàu rồi chứ?
Đoàn Phi cười hì hì nói:
- Ta không yên tâm lắm với khả năng khuyên người của ngươi, cứ phải đi một chuyến thì tốt hơn.
Tô Dung cười khổ dậm chân nói:
- Công tử… nhà họ Vương có cao thủ trấn thủ, tiểu nữ một mình đi cònphải cẩn thận từng li từng tí, sao có thể mang theo một cái bọc nữa chứ? Huống hồ là tiểu nữ đi cướp người, nhìn thấy Chu Thị là đánh ngất mangđi, đâu phải nói khuyên gì, công tử mắc bệnh đại hiệp quá rồi đây? Saukhi chúng ta trở về Ứng Thiên ngày nào tiểu nữ cũng mang công tử lên nóc nhà trượt, bảo đảm công tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965674/quyen-2-chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.