Chử Hiểu bị lôi xuống. Đoàn Phi lại cầm một tờ đơn kiện khác, quát:
- Vụ án tiếp theo, truyền nguyên cáo.
Liên tiếp mấy vụ án đều là trộm vặt móc túi, tùy tiện đại tiểu tiện. Vìkhông có chứng cứ nên mấy nguyên cáo đều bị đánh đuổi ra ngoài, đeo gông thị chúng ba ngày. Dương Thận sắc mặt ngày càng tím đen, dân chúng ởdưới công đường cũng im phăng phắc, trong mắt bọn họ đã vơi bớt hi vọngvào hai vị khâm sai. Nhìn lên công đường hai vị khâm sai, trong lòng bọn họ dần dần chết lặng.
Đương lúc Đoàn Phi định đem vụ án nha dịch Lâm ngang nhiên cướp viên kẹo hồ lô của một em bé ra xét xử, Dương Thận rốt cục không kìm nổi nữa bèn nói với Đoàn Phi:
- Đoàn đại nhân,chẳng lẽ những đơn kiện thu được đều là cáo trạng về những chuyện vặtvãnh thế này thôi sao? Đoàn đại nhân không cần lãng phí thời gian nữa,lựa vài vụ trọng án để xử đi.
Đoàn Phi miệng đáp ứng rồi,nhưng hắn lật đi lật lại lúc lâu cũng không tìm ra vụ kiện lớn nào,Dương Thận không nhẫn nại được bèn hướng xuống phía dưới công đường nóilớn:
- Dưới công đường có người nào có oan tình lớn muốn thưa kiệnkhông? Còn không mau trình lên công đường để giải oan còn đợi đến khinào!
Trước đó đã có vài vết xe đổ, ngay cả khi Dương Khâm sai lên tiếng, vẫn không xoay chuyển được lòng người. Phía dưới công đườngdân chúng ai ai cũng ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không muốn xuất đầu lộdiện để bị đánh. Dương Thận có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965579/quyen-2-chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.