Boss? Thứ đó là gì vậy? Công tử, những thứ đó đều bị máu độc landính rồi. Sau khi dùng lửa lớn đốt cháy, lại chôn sâu trong đất, trảiqua rất nhiều năm mới có thể tiêu giảm độc tính, công tử huynh.
Đoàn Phi cười nói:
- Đừng ngốc quá, trên đời này làm gì có chất độc lợi hại như vậy, dùngnước tẩy rửa hoặc ném vào lửa một lát thì được rồi. Ha ha, ta tìm đượcrồi, ở đây còn có một ống đồng, mau mang nước đến, nói không chừng bêntrong cất giấu thuốc giải độc đấy!
Cẩm Y Vệ nhanh chóng xáchnước đến, sau khi được tẩy rửa nhiều lần Đoàn Phi dùng một mảnh vải sạch nhặt ống đồng đó. Sau khi xoay mở nắp đậy ra, từ bên trong đổ ra mộtvật dùng vải lụa rất dày bao bọc. Vừa mở ra xem, đó là một con Tỳ Hưuphỉ thúy điêu khắc khá tinh xảo.
Con Tỳ Hưu này ước chừng bắp tay của đứa trẻ, dài 10cm, giương nanh múa vuốt rất sống động. Đoàn Phi ngạc nhiên nghi ngờ một tiếng, lật qua lật lại xem mấy cái, nói:
- Con Tỳ Hưu này tuy đáng giá mấy tiền, nhưng với thân phận như BáchĐộc Chân Quân, cũng không trở thành vật tùy thân mang theo. Hơn nữa còncất giấu trong ống đồng dùng vải lụa bao bọc, quan trọng vậy sao? Chẳnglẽ đây là vật kỷ niệm đáng được trân quý gì?
Sau khi Quản Tiêu Hàn nhìn thấy Tỳ Hưu đó trong ánh mắt lóe hiện một đường tinh quang, nàng thuận miệng trả lời:
- Ta cũng không biết đây là cái gì. Dung nhi muội có biết không? Côngtử, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965516/quyen-3-chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.