Trương Nhuệ nhắc nhở:
_ Hoàng thượng, bọn người Hoa Minh chính là domột tay Hạng Hào cân nhắc, chỉ e không dễ dàng sai khiến, chi bằng đểĐoàn đại nhân đem theo người của Đông Xưởng của chúng nô tài đi.
_Đi đi đi. Ít đưa ra ý tưởng ngu ngốc thôi.
Vua Chính Đức cười mắng:
_ Các ngươi đúng là rất ồn ào, nếu như một đám người của Đông Xưởng đếnCẩm Y Vệ bắt người, Hạng Hào không liều mạng với các ngươi mới lạ đấy!
Vua Chính Đức hướng về phía Đoàn Phi gật gật đầu. Lấy từ bên hông một miếng ngọc bội hình rồng, đưa cho Đoàn Phi nói:
_ Trẫm ban cho ngươi miếng ngọc bội, sau này trừ phi là thời gian cấmcung, ngươi có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào. Báo Phòng thì càng khôngbị ngăn cấm rồi, ngươi đi đi.
Đoàn Phi tạ ơn xong sau đó cáo luira ngoài, trong lòng suy nghĩ ý tứ của vua Chính Đức, theo như lời nóivà thần thái của vua Chính Đức, dường như người không nghi ngờ Hạng Hàolà hung thủ, ngược lại, người không cho Đông Xưởng nhúng tay vào, giốngnhư là hoài nghi Trương Nhuệ vậy. Trong vụ án này rốt cục thì TrươngNhuệ đang diễn vai gì đây?
Đoàn phi theo chân đoàn quân nghi thức tiến vào, bây giờ một mình đi ra, trong đầu lại đang có điều tính toán, chờ đến khi hắn sực tỉnh nhìn lên, trước mặt là một bức tường thật dày.
Đoàn Phi không may phát hiện ra mình bị lạc đường, nếu như trên người khôngmặc bộ tiên diễm Đẩu Ngưu phục thì hắn sớm đã bị Cấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-thu-dai-minh/1965484/quyen-3-chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.