Hai tai Ảnh Thất đỏ ửng, cất giọng khàn khàn giải thích: "Thuộc hạ không có bỏ người, thuộc hạ bị, đuổi giết, truy nã, bất đắc dĩ mới trốn vào Ảnh Cung."
Vừa nghe tiểu ảnh vệ lại vào Ảnh Cung, Lý Uyển nhanh chóng xắn ống tay áo y lên xem có thêm vết sẹo nào không.
Ảnh Thất ngượng ngùng rút tay về, giương mắt dè dặt hỏi: "Người... Không giận thuộc hạ sao..." Đuôi tóc của y vẫn còn dính vài giọt nước, y tự biết mình đuối lý, cụp mắt không dám đối diện với Lý Uyển.
Lý Uyển nâng gương mặt Ảnh Thất lên, lau nước đi: "Vợ chồng già còn ra vẻ cái gì."
Đầu ngón tay vuốt ve trên gò má y hơi cưng cứng, dường như đã nổi chai, không còn bóng loáng mềm mại như trước kia nữa. Ảnh Thất nắm lấy tay Lý Uyển nhìn thử, lòng ngón tay hắn phủ đầy vết chai, đầu ngón tay cũng nứt nẻ, lại còn rất gầy gò.
"Làm ngươi đau sao?" Lý Uyển nhìn tay mình, có vẻ như không thấy gì không ổn cả, hắn bưng chén cháo thịt bằm đưa cho Ảnh Thất, "Nếm thử tay nghề của chủ tử ngươi xem nào."
Vẻ mặt Ảnh Thất cực kì bối rối, y áy náy nhận chén cháo nóng nổi từ tay chủ tử, cúi đầu hít hít cái mũi, sau đó há miệng húp một miếng.
Lý Uyển ngồi xếp bằng dưới đất bên cạnh y, lấy một miếng vải thuốc từ chiếc hộp đặt kế bên mình, bọc lại vết thương trên đầu ngón tay, sau đó hai tay chống đất thong thả nhìn tiểu ảnh vệ ăn cháo một cách ngon lành, nếu hắn không giật chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-menh/1655048/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.