Đi được nửa đường thì gặp tiểu đại phu Ngụy Trừng kia, hắn mới chữa thương cho Ảnh Thất xong, vì thế nên Ám Bi mới biết Ảnh Thất bị Tề Vương thế tử nhốt lại, ngoại trừ Ngụy Trừng ra không cho gặp ai nữa hết.
Lý Uyển thay một bộ y phục sạch sẽ, vết thương do mũi tên đâm sau lưng không sâu lắm cũng đã được bó thuốc, hắn cũng không tham gia tiệc khánh công, đến từng phòng khách thăm mấy quỷ vệ của mình, sau đó nghe Ảnh Lục bẩm báo sự tình.
Lý Uyển vê một sợi đàn hương[1] điểm ở bên bàn tĩnh tâm, lật một trang sách: "Các ngươi làm không tồi. Ngươi đưa bảng yết thị chọn người của Ảnh Cung cho Đàm Thương Vân, bảo bọn họ quyết định kỹ càng, vào Ảnh Cung là không thể quay đầu, đổi ý chỉ có chết."
[1] Đàn hương: cái cây xông hương cho thơm với dễ ngủ.
Ảnh Lục do dự nói: "Nhỡ kẻ thù bọn họ tìm đến chúng ta thì sao......"
Lý Uyển ngáp một cái: "Ảnh vệ không tên không tuổi, vào Ảnh Cung, trên đời sẽ không còn Bình Xuyên Thương Vân nữa. Chỉ cần là ảnh vệ, Tề Vương phủ ta đều che chở được hết."
Ảnh Lục gật đầu cáo lui.
Ngụy Trừng xách hòm thuốc vội vàng tiến vào, quỳ một gối hành lễ.
Lý Uyển nhìn cẳng chân còn quấn vải thuốc của hắn: "Ngươi ngồi xuống đi, mấy ngày nay cực khổ rồi."
Ngụy Trừng như trút được gánh nặng, gần như ngồi vật ra ghế, hít thở mấy hơi mới thả lỏng.
"Điện hạ, thuộc hạ dùng loại thuốc trị thương này cho Ảnh Thất trước, sẽ nhanh chóng hồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-menh/1655035/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.