“Chó nuôi rồi cuối cùng cũng chết, không nuôi, rất đau lòng.”
Chương 73: Đại tuyết mãn cung đao (ngũ)
Lý Mạt cực kỳ tức giận, quay về nơi đóng quân của Định Quốc Kiêu Kỵ Doanh.
Yến Kinh có tám nghìn tinh binh Định Quốc Kiêu Kỵ Vệ đóng giữ, chuyến này Lý Mạt muốn mang tất cả tám nghìn tinh binh về Lĩnh Nam.
Ban đêm trằn trọc trên giường, càng nghĩ càng tức Lý Uyển ê ẩm mình mẩy, Lý Mạt rong ruổi trên chiến trường còn nhiều hơn ở nhà, làm việc cũng chưa từng mắc mưu ai bao giờ, còn Lý Uyển từ nhỏ đã chịu sự giám thị của triều đình, trải qua bao phen bị ám sát, có thể sống đến hai mươi hai tuổi, tâm tư được rèn luyện tinh tế đến bậc này không phải điều mà Lý Mạt có thể đoán trước được.
Lý Mạt ngồi dậy tựa vào đầu giường một hồi, Ám Bi đáp bên người hắn: “Điện hạ, chưa đến canh hai, người ngủ thêm chút đi.”
Lý Mạt xoa mũi: “Không phải Ám Hỉ đang trực sao, không dám tới à?”
Ám Bi: “Hắn đi nhận phạt hai trăm trượng.”
Lý Mạt tỉnh ngủ, tiện tay cầm theo áo choàng, không kịp xỏ giày ngay ngắn đã nhanh chóng bước ra ngoài.
Chấp hình trong lều, Ám Hỉ nằm bò trên băng ghế, y phục lỏng lẻo, cắn răng chịu đựng từng cơn đau ập xuống lưng mình, bả vai nứt toác ra hắn cũng không kêu rên một tiếng, đã bị mấy chục trượng, sắc mặt Ám Hỉ trắng bệch, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh.
“Dừng tay.” Lý Mạt vén mành trướng lên bước vào, một cước đá văng tiểu binh đang cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-menh/1655016/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.