*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Tường cao sân rộng, ngươi có sợ tịch mịch không.”
Ảnh Thất lắc đầu. Trước giờ trong mắt y chỉ có mỗi mình điện hạ.
“Đã nguyện làm ảnh vệ ta, thì phải luôn bên cạnh ta.” Khoé miệng Lý Uyển khẽ nhếch, “Chờ đến khi ngươi muốn chạy, e rằng trốn cũng không thoát được đâu.”
Nửa canh giờ sau, Ảnh Thất miễn cưỡng lắm mới tự đứng dậy được, đi rửa vết bẩn trên mặt trên người, Lý Uyển cũng đi lau rửa, thay y phục sạch sẽ, gọi người đổi đệm giường mới, lúc này đã khuya.
Giác quan Ảnh Thất sau khi dùng thuốc thật sự giảm độ nhạy bén, còn mệt rã rời, mới vừa tỉnh lại không lâu nhưng mắt mở không nổi, đây cũng là nguyên nhân y cố chấp không chịu dùng thuốc.
Sẽ có một khoảng thời gian y không thể bảo hộ điện hạ, đối với y không bảo hộ điện hạ là thất trách nghiêm trọng, không khác gì một phế nhân.
Lý Uyển lo lắng trong lòng, căn bản không ngủ được, nằm trên giường nhìn xà nhà ngẩn ngơ.
Ảnh Thất nghiêng người ngủ bên cạnh, cũng là tư thế bảo hộ như mọi khi, bao bọc Lý Uyển bên hông mình, trong tay nắm chặt vỏ kiếm thanh xà.
Lý Uyển ôm Ảnh Thất sát vào một chút, nhẹ nhàng lấy vỏ kiếm trong tay y ra đặt bên gối, để y ngoan ngoãn cuộn tròn làm tổ trong ngực mình.
“Làm nũng với ta một chút đi, ta sẽ vui lắm đó.”
Chờ Ảnh Thất ngủ say, Lý Uyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-menh/1654995/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.