BIỆT THỰ NHÀ BLOCK
PHÒNG NGỦ CỦA MASSIE
6 giờ 50 chiều
31 tháng Mười
Massie đang đứng trước chiếc gương dài bằng thân người mình, cố đội hai cái sừng quỷ lên đầu mà không làm xô dịch những chỗ đã hoàn chỉnh. Sẽ dễ hơn nếu nó không phải vừa đội vừa nói chuyện điện thoại, nhưng nó chẳng còn thời gian nữa.
“Kristen, cố nín khóc đi,” Massie nói. Tớ không thể hiểu được cậu đang nói gì cả.”
“Mẹ” (hổn hển) “tớ” (thút thít) “sẽ không để tớ” (hít một hơi mạnh) “đi tối nay.” Kristen òa khóc nức nở.
“Nói với mẹ cậu rằng đây là buổi tiệc chỉ toàn con gái.”
“Không phải thế.” Kristen thở phì phì vào điện thoại. “Là vì cú điện thoại Hiệu trưởng Burns gọi cho mẹ tớ về mấy bộ cánh của tụi mình hôm nay. Tớ đã biết lẽ ra tụi mình không nên mặc...”
“Không phải xúc phạm đâu, nhưng mẹ cậu quá khắt khe đấy.” Massie vuốt thẳng cái đuôi quỷ sau váy của mình. “Lúc tớ về đến nhà, bố cho tớ bài giảng đạo hai giây về việc tuân theo các nội quy của trường rồi lại quay ra tải tiếp một cuốn sách audio trên Internet.”
“Cậu may mắn quá mới có bố mẹ tuyệt vời như thế,” Kristen nói.
“Cậu không thể lẻn ra được à?” Massie hỏi. “Không đời nào! Tớ đã gặp đủ rắc rối rồi.”
“Được thôi, nếu Dylan đánh cắp mất Derrington thì sẽ thật tệ hại lắm đấy.”
Kristen bắt đầu khóc dữ hơn.
Ngay khi nói vậy Massie biết đó là điều Kristen không bao giờ muốn nghe, nhưng nó bực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-le-thoi-trang/3229890/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.