Trịnh Quân ngủ một giấc tỉnh dậy, lúc mở mắt ra phát hiện có người đang ủn vào lòng anh. Anh mơ mơ màng màng bị sợi tóc mềm mại cọ lên mặt, có người ôm lấy anh, nói chuyện vào tai anh.
"Chào buổi sáng."
Người trong lòng có vòng eo cân xứng, ôm vô cùng sướng, Trịnh Quân ôm chầm lấy, vừa ngáp vừa đáp:
"Chào."
Vương Thu tỉnh sớm hơn vài phút, hiện tại đã qua thời điểm mơ hồ, cậu dán vào ngực Trịnh Quân, nói chuyện cũng có thể rung động theo nhịp tim của người khác.
"Ông xã, em nhớ anh lắm."
Trịnh Quân bị một câu "ông xã" làm tỉnh hẳn, anh vò vò cái đầu xù bông của Cầu Cầu, hỏi:
"Sao thế?"
"Tối hôm qua em nằm mơ, không có mơ đến anh, đã bảy tiếng đồng hồ không gặp anh rồi..." Vương Thu giả vờ đến chính mình cũng không nhịn được cười: "Có phải lâu lắm đúng không?"
Cậu nâng mặt lên, dáng vẻ vô cùng sầu khổ: "Một ngày không gặp, như cách ba thu. Một buổi tối không gặp, tương đương như ba ngày mùa đông rồi."
Trịnh Quân nhướng mày: "Vậy phải làm sao đây?"
"Muốn ôm một cái." Vương Thu ôm lấy anh, lại nâng cằm lên: "Còn muốn hôn một cái nữa."
Trịnh Quân cười cười, im lặng, sau đó mới nói: "Anh giúp em lau ghèn cái đã."
Khoảnh khắc vợ yêu ngọt ngào sến rện thình lình không còn sót lại chút gì.
Vương Thu đánh lên nệm ngồi bật dậy, hung ác nói: "Trịnh Quân, ba giây đồng hồ thu hồi lại câu anh vừa nói kia, em còn có thể coi như không nghe thấy."
"Ha ha ha ha ha......"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-hoan-liem-cau/1091446/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.