Gần đây Tiền Tiền vô cùng vui vẻ.
Người dẫn đường cho kiếp sống trợ lý của cậu, người huấn luyện thú đại ma đầu —— Thầy Vương Thu, một lần nữa nhập chức!
Không chỉ trở vì cương vị công tác, còn thăng chức tăng lương, hiện tại thành sếp phó Vương.
Gần tan tầm, Tiền Tiền đặc biệt đến văn phòng sếp phó, còn mang theo đặc sản quê nhà của cậu ta cho Vương Thu.
"Thầy Vương!"
Cậu ta vui vẻ đặt túi lên cái tủ thấp trong văn phòng Vương Thu.
"Đây là đặc sản mẹ em gửi lên cho em, em đem một ít đến, thầy Vương đem về nếm thử đi."
"Cảm ơn trợ lý Tiền."
Vương Thu cười ra tiếng, hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở về cương vị công tác, công việc vẫn còn thanh nhàn. Trong thời gian này, tóc cậu đã dài ra một ít, cậu dứt khoát tém hết ra sau rồi buộc lại.
Dáng vẻ của Vương Thu vốn dĩ đã thanh tú, cả người sạch sẽ thoải mái, để tóc dài cũng không kỳ quái, còn có vẻ thời thượng.
Tiền Tiền lại tiếp tục oán giận.
"Thầy Vương ơi em nhớ anh lắm, em còn tưởng rằng anh sẽ không trở lại nữa, để lại mình em trong lòng bàn tay đại ma đầu chịu đau khổ dày vò..."
Cậu ta cho rằng cậu ta với Vương Thu đều là nhân viên nô lệ trong tay quỷ hút máu, lại không ngờ rằng tình huống có biến rồi, cậu ta vẫn là nhân viên nô lệ, còn Vương Thu thì không phải nữa.
Tiền Tiền càng nói càng hăng, như hận không thể treo Trịnh Quân lên cửa thành ném trứng thối.
Vương Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-hoan-liem-cau/1091437/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.