"Uống nước."
"Cảm ơn." Khách không mời mà đến vẫn vào nhà, anh ta ngồi trên sô pha, bưng ly nước Trịnh Quân đặt trên bàn trà lên, cố gắng giảm bớt làn sương đen trên mặt người đối diện: "Hay nghe Cầu Cầu nhắc đến anh, muốn cảm ơn ngài Trịnh đã chăm sóc hai người họ."
Trịnh Quân cố gắng phân biệt gương mặt trước mắt này, anh đã từng gặp người này khi Vương Thu trò chuyện video với Cẩu Đản chưa nhỉ?
Nhưng mà người này không thể là cha mẹ Vương Thu, cũng không phải ba ba Cẩu Đản mà anh thường gặp.
Anh tìm không thấy đáp án, chỉ có thể thử hỏi một câu.
"... Không biết anh đây họ gì?"
Người đàn ông cười cười, trai đẹp cười lên càng đẹp mắt: "Kẻ hèn họ Ngụy."
"Ồ, là ngài Ngụy à."
Bên nhà mẹ của Vương Thu họ Lý, khả năng là họ hàng không lớn.
Trịnh Quân trầm mặc, tâm tình lên xuống quá lớn làm anh hiện tại không mở nổi miệng.
Ngài Ngụy không ngồi được nữa, anh ta nhìn nhìn cửa phòng khép chặt, cố gắng muốn phá vỡ sự xấu hổ ở đây.
"Không biết bọn họ đâu rồi? Đi ra ngoài rồi sao?"
Trịnh Quân còn có thể trả lời câu hỏi, là đã dùng hết tu dưỡng của bản thân: "Vương Thu mang bạn nhỏ đi tắm rồi."
"À."
Ngài Ngụy gật gật đầu, cảm thấy mình cũng không phải là một người có thể điều tiết không khí.
Cũng may lúc này Trịnh Quân đứng dậy, anh gật đầu với khách: "Tôi đến thư phòng."
Ngài Ngụy bị bỏ lại ở phòng khách, đúng lúc Vương Thu ra khỏi phòng ngủ.
"Lúc nãy ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuan-hoan-liem-cau/1091434/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.